- Tôi còn đang định gọi điện bảo cậu tới đây. Đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi, mau vào thôi.
Lập Khang Dụ gật đầu, khóe môi nhếch lên cười lịch sự. Trong nhà không nhiều người, chỉ có hai vợ chồng đội trưởng Từ và đứa con trai vừa tốt nghiệp đại học. Lập Khang Dụ chào hỏi một lượt, đưa giỏ hoa quả khi nãy vừa mua đưa cho người vợ. Đội trưởng Từ khách sáo nói:
- Trời đất, còn quà cáp làm gì cho mất công. Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà.
Đáng lẽ anh không để ý đến việc tặng quà, nhưng đột nhiên lại đi ngang qua một sạp bán trái cây, nhớ tới lúc nhỏ mẹ dẫn đi thăm nhà vài người bạn đều có cầm theo đồ gì đó nên anh cũng ghé qua mua cho đủ lễ nghĩa. Lập Khang Dụ chẳng biết chọn cái gì, thấy người phía trước mua gì thì mua theo.
Trong lúc ăn cơm, mọi người nói chuyện rất rôm rả, chủ yếu là nhà ba người đội trưởng tìm chuyện để hâm nóng bầu không khí. Lập Khang Dụ lúc ăn không thích nói chuyện, chỉ ậm ừ vài câu cho qua. Nhưng dù sao hôm nay chỉ có mình anh là khách, mời ăn cơm là cái cớ, cốt vẫn là hỏi thăm tình hình đối phương cho nên anh vẫn im lặng lắng nghe, cũng không động đũa nhiều. Đội trưởng Từ rót cho anh một ly rượu, nói:
- Đây là loại rượu quý tôi được đội viên tặng, hôm nay mới lấy ra mời khách đấy. Bổ thận tráng dương, rất tốt cho phái mạnh chúng ta.
Nói rồi ông nhìn sang vợ, cười lớn mấy tiếng. Lập Khang Dụ từ chối, đặt ly rượu ra xa rồi đáp:
- Lát nữa tôi còn phải lái xe, không tiện uống.
Đội trưởng Từ không ép khách quý. Ông tự mình uống một ngụm, mặt nhăn chặt lại, cuống họng cay xè. Ông nhìn ly rượu rồi chậc một tiếng, cảm thán:
- Chà chà, rượu này mạnh thật đấy.
Bà vợ gắp cho anh mấy miếng cá lớn đặt vào trong bát, cười hiền.
- Cậu năm nay cũng sắp ba mươi rồi nhỉ? Còn chưa tính đến chuyện cưới vợ sao?
Đội trưởng Từ vỗ đùi như nhớ ra điều gì, lớn tiếng nói:
- Phải rồi. Tôi có biết một cô gái tầm tuổi cậu, đang định giới thiệu đây. Con bé làm kế toán ở công ty anh tôi, hiền lành lại ưa nhìn. Hay hôm nào hai người hẹn nhau đi cà phê tìm hiểu đi.
Lập Khang Dụ nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh không lộ ra cảm xúc gì. Không phải chỉ có phụ nữ ba mươi tuổi bị giục lấy chồng, cả đàn ông cũng bị hối thúc để lập gia đình. Anh không hiểu tại sao người lớn lại luôn có hứng thú với cái trò gán ghép này. Đột nhiên anh lại nhớ đến Vân Thường Hi, nhớ đến đôi mắt đượm buồn và bóng lưng nhỏ bé chiều nay của cô. Trong lòng anh lại dâng lên cảm giác khó tả.
- Hiện tại không cần.
- Ồ. Vậy thì cứ lấy số điện thoại trước đi đã, biết đâu có duyên lại gặp nhau.
Lập Khang Dụ không muốn tiếp tục nói tới vấn đề này, nhanh chóng chuyển hướng sang chuyện về mấy phần tử khủng bố.
Hạ Phi Phi chạy tới nhà Vân Thường Hi, sau khi nghe cô khóc lóc kể lể cả mấy tiếng đồng hồ thì vội vàng kéo cô ra khỏi nhà, gọi thêm đám bạn, còn có cả Quang Châu Tự. Họ rủ nhau tới một quán bar gần đó, bao riêng một phòng vui chơi nhảy múa tưng bừng. Chỉ có Vân Thường Hi là không có tâm trạng, rúc vào góc nhấm nháp chai rượu mới khui trên bàn.
Quang Châu Tự kéo tay Hạ Phi Phi, hỏi nhỏ:
- Thường Hi sao thế? Lại thất tình à?
Hạ Phi Phi nhìn cô chui trong góc, thở dài một hơi.
- Ờ, chuyện dài lắm, có nói cậu cũng không hiểu đâu. Con gái chúng tôi thật khổ quá!
Vân Thường Hi buồn rầu ngồi ôm gối, hai mắt sưng đỏ. Cô lẩm bẩm:
- Còn chuyến cắm trại chưa kịp đi, kế hoạch tỏ tình còn chưa kịp thực hiện. Làm sao đây? Lập Khang Dụ, chú là đồ ác độc.
Nói đoạn, cô cầm chai rượu lên ngửa đầu uống ừng ực. Rượu này chỉ là rượu trái cây, nhưng tửu lượng của cô không tốt, uống một chốc đã ngà ngà say. Vân Thường Hi dựa đầu vào tường, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ, nước mắt khô tạo thành vệt nhỏ trên má.
Lúc mọi người hát hò nhảy nhót xong đã sắp mười giờ. Bọn họ đã chơi hơn ba tiếng rồi, quá nửa đã say. Hạ Phi Phi loạng choạng tới chỗ Vân Thường Hi, phả hơi men vào mặt cô:
- Cục cưng, chúng ta đi về thôi. Tớ để Quang Châu Tự đưa cậu về nhé.
Vân Thường Hi mơ màng nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc thì nhíu mày, cầm điện thoại nói:
- Không cần, tớ gọi chú ấy đến đón. Tớ muốn gặp Lập Khang Dụ.
Cô dường như quên mất mình đang giận dỗi, rất nhanh đã gửi định vị qua cho anh, chưa kịp nhắn thêm câu nào đã gục xuống bàn. Hai mắt cô nhíu lại, không chịu được nữa lăn ra ngủ. Quang Châu Tự sau khi gọi xe xong cho đám bạn thì đi tới bế bổng cô lên. Vân Thường Hi theo quán tính quàng tay qua cổ ôm lấy cậu ta cho khỏi ngã, kiên quyết nói:
- Chú Lập, để chú ấy chở tớ về. Tớ không về với Quang Châu Tự...
- Cậu ta cười, nhếch miệng nói:
Đã ôm tớ rồi còn bảo không muốn về cùng. Ngoan nào.
Lập Khang Dụ nhận được tin nhắn của Vân Thường Hi. Anh nhíu mày nhìn địa chỉ trên điện thoại, ngay lập tức chào tạm biệt đội trưởng Từ rồi phóng thẳng xe tới chỗ cô. Đúng lúc anh tới, Quang Châu Tự đã bế cô từ bên trong quán bar đi ra. Lập Khang Dụ đứng bên đường nhìn chằm chằm hai người, thấy cánh tay cậu ta ôm chặt lấy cô gái nhỏ, giấu vào trong lòng. Vân Thường Hi nằm im không nhúc nhích, có lẽ vì quá say, hai mắt nhắm nghiền, cả người hơi đỏ lên.
Anh đứng cạnh chiếc moto của mình, hai chân dài thẳng tắp, cả mặt ẩn hiện trong bóng tối. Không biết do chỗ anh đứng khuất ánh đèn đường hay vì lí do nào khác mà đôi mắt của anh cũng theo đó mà tối lại. Lập Khang Dụ nhìn hai người một lúc lâu. Đến tận lúc chiếc xe sang đóng sầm cửa, chạy đi mất anh vẫn còn đứng đó, tia tăm tối trong mắt cũng chưa mất đi. Ồ, hóa ra nam thanh nữ tú, xứng đôi vừa lứa là thế này.
Anh đứng lâu đến mức hai chân muốn tê cứng. Lập Khang Dụ dựa vào xe, lục tìm hộp thuốc lá định hút một điếu, nhưng túi trên túi dưới đều không có. Anh bực dọc phun ra câu chửi bậy, hai mày nhíu chặt. Bây giờ anh nhìn cái gì cũng không vừa mắt, chỉ muốn chạy thật nhanh về căn cứ.
Lập Khang Dụ về phòng liền đóng sầm cửa lại, tiếng động gây ra to đến mức khiến mấy đội viên bên cạnh hơi giật mình. Anh không cố ý làm ảnh hưởng đến người khác nhưng khi nãy không khống chế được lực. Anh không có tâm trạng để ý nữa, mau chóng vào phòng tắm xả nước. Thời tiết dạo này không lạnh nhưng dù sao trời đã về khuya, tắm nước lạnh cũng sẽ khiến người ta rùng mình. Nhưng Lập Khang Dụ lại như mình đồng da sắt, chẳng có phản ứng gì, chỉ để yên cho nước chảy xuống, thấm ướt cơ thể rắn chắc của mình.
Vân Thường Hi say đến quên trời quên đất, vừa đặt lưng xuống giường đã lăn tròn cuộn chặt trong chăn. Cả đêm cô không quấy khóc gì, chỉ lâu lâu mới muốn ói một trận mà thôi. Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy đã là chín giờ sáng. Mỹ Tuyết Lệ xin trường cho cô nghỉ một ngày. Lúc thấy con gái đang ôm đầu ngồi trên giường, bà mới đem chén canh giải rượu vừa nấu tới, dịu dàng nói:
- Tỉnh rồi hả con? Thấy đau đầu sao? Uống chén canh này đi đã.
Cô nhận lấy chén canh còn đang bốc khói nghi ngút, thổi thổi rồi hớp một hơi. Vân Thường Hi nhíu mày, không nhớ rõ những gì xảy ra tối qua. Cô chỉ nhớ mình đã nhắn địa chỉ cho Lập Khang Dụ, sau đó chỉ còn là khoảng trắng. Vân Thường Hi hỏi, giọng hơi khàn:
- Hôm qua ai đưa con về vậy mẹ?
Mỹ Tuyết Lệ vuốt mái tóc rối của cô, nhẹ giọng đáp:
- Quang Châu Tự đưa con về tới cổng. Thằng bé còn định đưa con lên phòng cơ, nhưng mà có anh con ở đó nên mới yên tâm đi về.
- Quang Châu Tự?
Cô trố mắt hỏi lại. Thực sự là anh không định tới đón cô? Cho dù đã trực tiếp gửi địa chỉ anh vẫn không tới? Là vì không muốn gặp cô sao?
Vân Thường Hi thoáng thất vọng, tay cầm chén canh siết chặt lại.
- Tuyệt tình đến vậy sao?
- Hả? Con nói gì cơ?
Mỹ Tuyết Lệ thấy cô nói nhỏ trong miệng, hỏi lại thì cô lắc đầu, khóe mắt hơi hồng lên. Cô từ từ uống hết chén canh, cơn đau đầu vẫn chưa hết nên muốn nghỉ ngơi. Cô nằm trong chăn, vừa dùng tay xoa thái dương vừa tủi thân. Vân Thường Hi khó chịu trong lòng, muốn gọi điện cho anh hỏi rõ nhưng suy nghĩ thiệt hơn đủ đường lại thôi, một mực đóng cửa trốn trong phòng.