• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  • Làm sao? Mày quen em gái này à?
Vân Thường Hi run run không nói nên lời. Lập Khang Dụ nhìn đôi mắt ăm ắp nước của cô, trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đớn đến tột cùng. Trên trán cô có một vết trầy còn chưa khô máu, cả khóe miệng cũng bầm tím, có lẽ là vì khi nãy kháng cự quá mạnh nên bị hắn làm cho tổn thương.

- Không quen!

Lập Khang Dụ không thể để tên kia biết được anh có quen biết với Vân Thường Hi, nếu không cô chắc chắn sẽ bị đem ra làm điểm yếu để hắn hù dọa anh. Nhưng ai biết được, kẻ kia lại có máu điên như vậy.

- Nếu đã không quen, vậy thì còn ngại gì nữa?

Hắn kéo ghế để Vân Thường Hi ngồi xuống, sau đó trói hai tay cô lại. Lập Khang Dụ trừng mắt nhìn hắn, giơ sẵn súng lên, tay để vào vị trí bóp cò. Tên kia lại cười nham nhở. Hắn kề sát mặt cô, hít một hơi như tận hưởng mùi thơm dễ chịu từ người thiếu nữ xinh đẹp kia. Vân Thường Hi kinh tởm tránh người sang một bên. Hắn bị hành động này của cô chọc tức, thô bạo nắm cổ cô lôi lại.

- Buông ra!

Lập Khang Dụ quát lớn. Anh không thể chịu đựng được khi thấy Vân Thường Hi bị giày vò như vậy. Lập Khang Dụ suýt nữa đã bắn hắn, nhưng khẩu súng ngắn của gã kia vẫn chĩa vào bụng cô. Hơn nữa, trên người gã, có bom! Tên điên này quấn bom quanh người, hắn thà tự sát chứ không để bị bắt.

- Sao thế? Ghen rồi à?

Gã điên kia tay trái kẹp cổ Vân Thường Hi, tay phải chĩa súng vào đầu cô. Hắn lại cười, điệu cười độc ác và man rợ. Hắn có vẻ đã đoán ra được, quan hệ của hai người này không bình thường.

- Luật chơi thế này: tao và mày lần lượt bắn em gái xinh đẹp này, ai bắn ả ta chết trước coi như thắng. Chơi không? À, mày không có quyền lựa chọn, nơi này là lãnh địa của tao.

Hắn rút ra thêm một khẩu súng lục ổ xoay, sau đó bỏ vào trong ba viên đạn. Súng ngắn loại này, hộp đạn chỉ chứa được sáu viên, cho nên xác suất bắn ra đạn là một phần hai.

- Không cần bắn vào đầu người khác, tao với mày tự bắn.

Lập Khang Dụ hạ súng, đặt nó xuống đất. Anh liếc mắt nhìn sang Vân Thường Hi, cô đã khóc đến đỏ mắt, lắc đầu nguầy nguậy. Cô bị hắn dán băng keo bịt miệng, chỉ có thể hét trong cuống họng. Lập Khang Dụ nhìn cô như vậy, cảm thấy bản thân hít thở không thông. Người con gái anh nâng niu, trân trọng, đến nắm tay còn không dám nắm mạnh, vậy mà kẻ kia nhẫn tâm giày vò cô như vậy. Bây giờ lại còn muốn đem mạng sống của cô ra đánh cược.

- Không! Tao muốn mày phải bắn nó.

Hắn tiến lại gần, cả hai chỉ cách nhau một cái bàn. Tên khủng bố gạt hết giấy tờ xuống, xoay ổ đạn của khẩu súng lục rồi đặt nó lên bàn. Đến lúc này, hắn mới ngờ ngợ nhận ra điều gì đó. Hắn mở to mắt, gằn giọng nói:

- Mày, là mày đã bắn chết đại ca của tao.

Lần trước lúc hắn trốn thoát được, đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng những “chiến hữu” của hắn bị đội tinh nhuệ bắn chết hoặc bắt sống. Còn có một người cao lớn sát hại luôn vị đại ca mà hắn xem trọng nhất. Hắn cả đời cũng không quên được ánh mắt đầy thiện chiến của người đó. Mà bây giờ, kẻ thù của hắn đã đứng trước mặt.

- Vậy thì tao càng phải bắn nó. Cho dù hôm nay tao có chết, cũng phải để mày hối hận vì đã giết đại ca của tao!

Nói rồi, hắn dứt khoát cầm súng lên, nhắm thẳng vào đầu Vân Thường Hi mà bóp cò.

“Cạch.”

Rất may mắn, lần này không có đạn. Vân Thường Hi sợ hãi đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, cả người co rúm lại trông vô cùng tội nghiệp. Lập Khang Dụ thở hắt ra một hơi, phẫn nộ nhìn tên kia. Hắn đưa lại khẩu súng cho anh, mặt khiêu khích.

- Đến lượt mày.

Lập Khang Dụ nhìn hắn rồi lại nhìn khẩu súng, trong lòng tràn đầy căm phẫn. Tên khủng bố nhếch mép cười.

- Không dám chơi à? Mày nhìn đi, sau lưng tao còn nhiều người chờ mày cứu lắm đấy. Mày nói không quen biết cơ mà, sao phải tiếc rẻ một mạng người chứ?

Những người bị hắn bắt lại vẫn đang thu mình ngồi dưới đất, mặt ai cũng lấm lem hết cả. Trong đôi mắt họ chỉ toàn là sự sợ hãi. Họ chỉ còn có thể trông đợi vào đội tinh nhuệ mà thôi. Mà Lập Khang Dụ bây giờ chính là đại diện của đội tinh nhuệ, anh không cứu được họ chính là không làm tròn trách nhiệm bảo vệ nhân dân.

Lập Khang Dụ cắn chặt hai hàm, anh từ từ nhấc khẩu súng lên, chĩa về phía Vân Thường Hi. Trái tim cô như muốn ngừng đập. Vân Thường Hi nhắm mắt, hai dòng lệ nóng cứ thế tuôn trào không dứt. Cô còn chưa kịp mua tặng cho anh món quà, chưa kịp nói cho anh biết rằng cô đã lấy lại được kí ức. Tại sao? Tại sao mới gần anh thêm một chút lại phải rơi vào hoàn cảnh này?

“Cạch.”

Trán Lập Khang Dụ nổi đầy gân xanh. Lúc âm thanh này phát ra, tảng đá trong lòng anh dường như nhẹ đi một nửa. Nhưng không để anh nhẹ nhõm được bao lâu, khẩu súng đã trở lại tay anh. Tên kia đã hoàn thành lượt tiếp theo của mình, và đương nhiên là không có đạn. Hắn cho vào trong ba viên, đã ba lượt rỗng đạn, thì lượt của Lập Khang Dụ, không thể tránh thoát.

Tên khủng bố kia chờ đợi màn này đã lâu. Nếu hắn tự tay bắn chết Vân Thường Hi, vậy thì không còn gì vui nữa. Điều hắn muốn chính là Lập Khang Dụ tự sát hại người của phe mình. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến hắn ta cực kì hưng phấn. Vậy mà hắn còn cố tình bày ra bộ dạng tiếc nuối:

- Lượt này của mày, chắc chắn là “trúng thưởng”. Thật đáng tiếc quá, tao cũng muốn thắng mà.

Nói rồi, hắn cười phá lên khoái chí. Hắn dự định sau khi Lập Khang Dụ bắn Vân Thường Hi, hắn sẽ cho nổ tung nơi này, hắn và những người ở đây, cả đội tinh nhuệ đang canh phía ngoài, tất cả đều sẽ hóa thành tro bụi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK