Lúc cô ăn xong, khóe miệng vẫn còn dính kem, vốn dĩ định dùng tờ giấy lót tay khi nãy lau sạch, không ngờ Lập Khang Dụ đã nhanh hơn một bước, rút thêm một tờ nữa lau miệng cho cô. Động tác của anh rất chậm, cũng rất dịu dàng. Vân Thường Hi nhìn đến ngẩn người, vành tai hơi nóng lên. Gương mặt hai người đang sát gần nhau, dường như có thể cảm nhận được mỗi một hơi thở dù là nhẹ nhất của đối phương.
Đã rất lâu rồi cô mới lại có dịp ngắm nhìn gương mặt anh trong khoảng cách như thế này. Hàng mày rậm rạp, hơi xếch lên, mang theo chút kiêu ngạo tận xương tủy. Sống mũi thẳng, môi mỏng nhạt màu. Sáng nay anh vừa cạo râu, cho nên bây giờ da mặt vô cùng sạch sẽ, nhẵn mịn. Vân Thường Hi nhận ra nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh, trong phút chốc đã không kiểm soát được. Cô cúi đầu, đáp nhẹ một nụ hôn lên má anh.
Động tác của Lập Khang Dụ khựng lại. Chỗ được cô hôn bỗng nhiên nóng ran lên, làm anh nghĩ mình sắp bỏng đến nơi. Lập Khang Dụ siết chặt tay, làm nhàu nát cả tờ giấy mỏng đang cầm.
Vân Thường Hi lùi về sau một chút, ngại ngùng dùng tay vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói với anh:
- Em không ghét chú chút nào, ngay cả lúc em quyết định từ bỏ, em cũng chỉ đang giận dỗi nên mới làm lơ chú.
- Xin lỗi em, là tôi không tốt, làm cho em đau lòng.
Vân Thường Hi nhìn dáng vẻ hối lỗi của anh, khóe môi không kiềm được mà cong hẳn lên.
- Vậy sau này chú phải đối xử với em thật tốt, không được để em đau lòng nữa.
Lập Khang Dụ ngay lập tức gật đầu ba bốn cái liền. Anh kiên định nhìn cô, dùng giọng chắc nịch giống như đang tuyên thệ mà nói:
- Nếu tôi làm em đau lòng thêm lần nào nữa, tôi sẽ…
Cô nghe anh nói chưa dứt câu đã vội vàng bịt miệng anh lại, nhíu mày không hài lòng.
- Chú không được thề độc!
Miệng anh bị bàn tay mềm mại chặn lại, dù là vậy cũng thấy vô cùng thoải mái. Vân Thường Hi đang áp sát tới phía anh, hai người suýt thì dán chặt vào nhau. Lập Khang Dụ nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay của cô, mở miệng nói:
- Ừm, đều nghe em hết!
Vân Thường Hi nóng mặt, vội rút tay về.
- Nhưng mà em vẫn còn chưa đồng ý chú đâu.
Lập Khang Dụ mở to mắt. Cô gái nhỏ này đã hôn má anh, nắm tay anh, vậy mà còn chưa chịu yêu đương với anh. Nhìn xem, lần này ai mới bị thiệt thòi chứ? Anh ấm ức không nói nên lời, mặt xìu xuống như đống bùn. Vân Thường Hi khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói với anh:
- Chú phải trả lời câu hỏi của em.
Lập Khang Dụ ngay lập tức ngồi thẳng dậy, đáy mắt tràn ngập ý chí. Từ trước đến nay anh chưa từng trượt cuộc thi nào, cho dù là lý thuyết sử dụng vũ khí hay thực hành chiến đấu cận chiến. Cô nhìn mặt mày căng thẳng của anh, không kiềm được mà bật cười.
- Em hỏi đi.
- Câu hỏi đầu tiên: Chú nói chú chưa từng yêu đương, nhưng từng hẹn hò rồi đúng không?
Lập Khang Dụ không cần suy nghĩ lâu, chỉ hai giây đã đưa ra được đáp án.
- Chỉ có ý định tìm hiểu một người, nhưng mà không có tình cảm nên những “buổi hẹn hò” mà em nói thực chất là gặp mặt bạn bè. truyện kiếm hiệp hay
Vân Thường Hi gật gật đầu, tiếp tục “tra khảo” anh:
- Chú cùng người ta làm những gì rồi?
- Đi ăn, đi dạo, đi xem phim, đi mua sắm, uống cà phê.
- Không phải, ý em là hai người đã…
Cô vừa nói vừa dùng hai ngón tay trỏ áp sát vào nhau để diễn tả. Lập Khang Dụ ngơ ra, thật sự không hiểu cô muốn ám chỉ điều gì. Vân Thường Hi bất lực nhìn bộ dạng ngây thơ của anh, cuối cùng vẫn phải dùng lời nói.
- Ý em là hai người có cử chỉ thân mật gì hay không? Chẳng hạn như ôm, hôn, nắm tay ấy.
- Không có!
Lập Khang Dụ trả lời không chút do dự. Anh nhíu mày, thái độ cực kì chắc chắn.
- Trước nay chỉ nắm tay một mình em, ôm một mình em, cũng chỉ có… em hôn tôi thôi.
- Có một lần… em bắt gặp hai người trong rạp chiếu phim, lúc đó chị kia đứng sát chú, hai người gần như dính vào nhau vậy, còn nói không có gì.
Anh hơi khựng lại. Những chuyện của anh và Mai Tiểu Phương, anh đều không có ấn tượng gì cả. Đến gương mặt của cô ấy anh còn không mường tượng ra được thì chuyện đứng sát nhau trong rạp chiếu phim nào đó làm sao anh nhớ? Lập Khang Dụ vắt óc suy nghĩ, một lúc lâu sau mới trả lời lại cô.
- Là cô ấy bị ngã, tôi chỉ là theo bản năng muốn đỡ cô, cùng lắm Mai Tiểu Phương chỉ chạm được vào cổ tay tôi, còn cách cả lớp áo nữa. Cho nên, tôi vẫn còn trong sạch đó Thường Hi.
Càng nghe anh trả lời, niềm vui trong lòng Vân Thường Hi càng ngày càng lớn. Hóa ra trước giờ anh vẫn luôn “thủ thân như ngọc”, chưa từng để ai chạm vào. Cô cong môi cười, hai chiếc má lúm duyên dáng cũng từ từ xuất hiện.
- Chị gái kia tên là Mai Tiểu Phương à? Đối tượng xem mắt mẹ anh giới thiệu hả?
Lập Khang Dụ lắc lắc đầu, tìm trong tủ lạnh oto một chai nước, mở nắp rồi đưa sang cho cô, sau đó mới trả lời:
- Mai Tiểu Phương là hàng xóm ở đối diện nhà tôi, ngay từ nhỏ đã chơi với nhau, vẫn luôn bám theo sau lưng làm đuôi. Bây giờ đang là giáo viên, lúc trước hình như làm ở đâu đó, sau lại quay về. Mẹ tôi thích cô ấy, nên muốn hai đứa tìm hiểu nhau. Tôi không thích, cho nên đã từ chối rồi.
Lập Khang Dụ nói qua về sơ yếu lí lịch của Mai Tiểu Phương, người mà Vân Thường Hi vẫn luôn xem là “tình địch”, không giấu giếm điều gì. Vân Thường Hi vừa uống xong ngụm nước, cảm thấy không chỉ cổ họng thanh mát mà ngay cả lòng dạ cũng thoải mái hơn. Cô gật gù, xem như thỏa mãn với màn “tra khảo” này.
Lập Khang Dụ lại níu lấy tay áo cô, mở miệng hỏi:
- Vậy tôi đã vượt qua bài kiểm tra này chưa? Có đủ tiêu chuẩn làm bạn trai của em không?
Vân Thường Hi mím môi, cố ngăn bản thân không cười lớn. Cô quay mặt sang phía cửa sổ, giấu đi tâm trạng đầy vui vẻ của mình, giả vờ nói:
- Kiểm tra cũng phải đợi giám khảo chấm, từ từ mới có kết quả, chú không thể giục em được.
- Ồ.
Anh ngoan ngoãn chấp nhận, không phản bác gì thêm. Dù sao cô cũng đã đợi anh nhiều năm rồi, bây giờ đến lượt anh chờ, bao lâu cũng đáng.
- Vậy em cứ suy nghĩ kĩ đi, tôi không vội. Nếu như lần này không đạt, vẫn có thể trau dồi, đợi lần sau lại “thi” tiếp.
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được cười, quay sang dùng tay chọt nhẹ vào má anh, sau đó chậm rãi nói:
- Kì thi này cũng chỉ có một mình chú là thí sinh.
Lập Khang Dụ nhìn cô, khóe môi từ từ cong lên.