- Em đợi anh một chút, anh thay đồ xong sẽ đưa em đi ăn.
Từ nãy đến giờ Lập Khang Dụ vẫn chưa thay võ phục, anh cứ diện nguyên một bộ như vậy mà ngồi thêu thêu thùa thùa. Vân Thường Hi ngồi ở ghế, hai tay khoanh trước ngực, trong đầu vẫn nghĩ đến cô gái vừa nãy cho nên cô hơi xụ mặt, im lặng không đáp lại anh.
Lập Khang Dụ tiện tay mở điều hòa lên, không muốn để cô chờ đợi trong căn phòng nóng nực này. Anh ở bên cô đủ lâu để nhận ra rằng Vân Thường Hi đang giận dỗi. Lập Khang Dụ không đi thay đồ nữa, tập trung dỗ dành cô trước.
- Bé con làm sao thế? Giận anh à?
Vân Thường Hi quay đầu sang chỗ khác, chu môi đáp:
- Em giận gì chứ?
Mỗi lần cô nói câu này kèm theo một cái phồng má hoặc môi đang chu ra chứng tỏ đã giận thật rồi. Lập Khang Dụ tuy không muốn cô giận nhưng anh không thể không công nhận bộ dạng này cực kì đáng yêu, làm anh không nhịn được mà đưa tay lên cưng nựng.
- Công chúa nhỏ, anh xin được giải thích.
Anh vừa nói vừa kéo góc áo cô, hai mắt sáng như hai cái đèn pha. Vân Thường Hi vẫn không nhìn anh, chỉ lạnh lùng nói:
- Anh nói đi.
Lập Khang Dụ hắng giọng, sau đó mở miệng giải thích một đoạn rất dài:
- Người kia là học viên mới đến, anh còn chưa kịp nhớ tên. Khi nãy lúc anh ở trong phòng, cô ta gõ cửa sau đó đi vào khi chưa được anh cho phép. Nhưng anh đuổi cô ta ra ngoài, chỉ để đứng ở mép cửa. Cô ta nói cô ta thể chất yếu, muốn được kèm thêm sau giờ học. Anh không đồng ý, bảo cô ta không học được thì nghỉ. Sau đó…
- Sau đó thì sao?
Vân Thường Hi lập tức quay ngoắt sang, nhíu mày nhìn anh. Lập Khang Dụ nuốt nước bọt, anh đang suy nghĩ có nên nói thật cho cô biết việc anh đang thêu tranh, định sẽ tặng cô gây bất ngờ hay không. Nếu vậy chẳng phải công sức anh giấu giếm mấy ngày nay đều đổ sông đổ biển hay sao. Chưa đợi anh suy nghĩ xong, Vân Thường Hi đã vội nhích người cách xa anh khoảng độ một cánh tay, giọng nghẹn ngào nói:
- Anh thay đổi rồi, anh không thích em nữa. Có phải bây giờ anh thích kiểu người như chị gái kia không? Ngực to, mông to!
Cô vừa nói vừa vung tay đập vào ghế sofa, vành mắt đã bắt đầu ửng đỏ. Lập Khang Dụ ngay lập tức nắm lấy tay cô, bộ dạng cuống cuồng không biết phải làm sao mới đúng.
- Bé con em đừng đập nữa, đau tay em thì phải làm sao. Anh nói, anh nói, có được không? Xin em đấy, đừng khóc nhé!
Lập Khang Dụ một tay nắm tay cô, không cho cô phát tiết lên cái ghế nữa, một tay vòng ra phía sau lôi bức tranh chữ thập còn đang thêu dang dở đưa đến trước mặt cô. Anh nhỏ giọng nói:
- Vốn định tạo cho em một bất ngờ, nhưng em ấm ức đến mức này anh cũng không nỡ giấu giếm nữa. Thật ra khi nãy anh ở trong phòng thêu cái này, sau đó cô ta nhìn thấy, nói là biết thêu, muốn chỉ cho anh. Anh đang định từ chối thì em đến. Lẽ ra anh phải đuổi cô ta đi sớm hơn để em không hiểu lầm. Anh xin lỗi mà Thường Hi, em đừng giận nữa được không?
Vân Thường Hi nhìn bức tranh trước mặt, cơn tức giận khi nãy đã bay đi phân nửa. Cô hỏi:
- Anh… anh thêu cái này tặng em?
Lập Khang Dụ vì bị cô giận mà mặt mày rầu rĩ hơn hẳn, bộ dạng tội nghiệp mà gật gật đầu:
- Ừ. Anh định đặt nó trong phòng cưới để tặng em. Lúc trước em nói em thích.
Vân Thường Hi có chút bất ngờ, thậm chí cô còn không biết “lúc trước” là lúc nào, vậy mà anh vẫn nhớ rõ. Trái tim cô như có một dòng nước ấm chảy qua, dễ chịu vô cùng. Người đàn ông này luôn ghi nhớ từng lời cô nói, âm thầm chuẩn bị cho cô những bất ngờ. Một người suốt ngày chỉ biết đánh đấm, mạnh mẽ, thô kệch như anh cũng có ngày vì cô mà làm mấy việc thủ công thế này. Vân Thường Hi nhìn anh, vì cảm động mà đáy mắt loang loáng nước.
Lập Khang Dụ kéo tay cô, để cô ngồi trên đùi mình, vừa lau nhẹ khóa mắt vừa dịu dàng nói:
- Bé con, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, có được không? Anh không thích kiểu người nào cả, anh chỉ thích em.
Vân Thường Hi ôm chầm lấy anh, nũng nịu đáp lại:
- Em xin lỗi, là em hiểu lầm anh.
Lập Khang Dụ cười nhẹ, sau đó dùng tay vuốt nhẹ lên lưng cô.
- Bé con, em luôn miệng nói em ngực nhỏ, nhưng mà anh lại cảm thấy rất vừa tay. Em thế này đã làm ông đây chết mê chết mệt, em còn muốn to thế nào nữa? Hửm?
Cô ngượng đến bật cười, đánh nhẹ vào vai anh một cái.
- Anh… anh càng ngày càng lưu manh rồi đấy.
Sau khi cùng cô yêu đương, kinh nghiệm tình trường của Lập Khang Dụ tăng vọt một cách đáng kể. Bây giờ anh thực sự đã trở thành một người đàn ông trưởng thành sắc sảo, một con cáo già chính hiệu, lời ngon tiếng ngọt hay câu dụ dỗ nào cũng có thể thốt ra được. Đương nhiên là chỉ nói với một mình Vân Thường Hi. Bởi vì anh thích nhìn cô lúc cô xấu hổ, lúc cô hai tai đỏ hồng đánh yêu anh mấy cái, lúc cô vùi đầu vào lòng anh. Và cũng bởi vì đó là Vân Thường Hi, nên anh mới thích nhiều đến vậy!
—
Tháng mười. Hôm nay là ngày mà Vân Thường Hi chính thức gả cho Lập Khang Dụ. Khỏi cần nói cũng biết, cả tối hôm qua, không một ai ngủ được. Không chỉ có cô dâu chú rể háo hức mà ngay cả gia đình hai bên cũng hồi hộp không thôi.
Nhân lúc Vân Thường Hi chưa ngủ, Mỹ Tuyết Lệ đã vào phòng cô nói chuyện một lát. Vân Thường Hi đang ngồi trên giường ngắm nhìn bộ đồ cưới treo ở phía đối diện, trong đáy mắt tràn ra niềm hạnh phúc đến tột cùng.
- Con gái!
- Mẹ.
Vân Thường Hi nhích người qua một chút, nhường chỗ cho bà ngồi xuống. Mỹ Tuyết Lệ xoa đầu cô, vẻ mặt hiền hậu nói:
- Mới ngày nào còn được mẹ bế trên tay, vậy mà nay đã đi lấy chồng rồi.
Cô nhìn mẹ cười một cái, sau đó nghiêng đầu dựa vào vai Mỹ Tuyết Lệ, nhỏ giọng hỏi:
- Mẹ sao thế? Không nỡ cho con gái lấy chồng hả?
- Mẹ nói không nỡ thì con không lấy nữa à?
Vân Thường Hi cầm tay mẹ, khẽ mân mê từng đốt ngón tay một, chăm chú đếm những vết đồi mồi trên bàn tay xinh đẹp ấy. Từ nhỏ cô đã được ba mẹ yêu chiều, cưng nựng đến mức mà vân chính kiệt phải nhiều lần ghen tị. Bây giờ cô gả cho Lập Khang Dụ, sau này sẽ ở nhà riêng, cùng anh xây đắp một gia đình nhỏ sẽ không còn thường xuyên về lại biệt thự nhà họ Vân nữa. Thời gian cô ở đây còn chưa được bao lâu, mới có hai mươi hai năm. Tuy không nói ra, nhưng trong lòng Vân Thường Hi biết rõ, ba mẹ vẫn thấy cô còn quá nhỏ, không nỡ gả đi. Cô mở miệng an ủi bà:
- Mẹ, Lập Khang Dụ đối với con rất tốt. Anh ấy không để con làm việc gì nặng nhọc cả. Mẹ với ba đừng lo lắng nữa, tin tưởng vào sự lựa chọn của con một lần có được không?
Mỹ Tuyết Lệ cong môi cười, ôn tồn đáp lại:
- Mẹ không có nghi ngờ tình cảm của hai đứa. Chỉ là mẹ có chút không nỡ thôi.
Bà đưa tay véo nhẹ má của cô, sau đó tiếp tục nói:
- Sau này nếu có chuyện gì ấm ức, nhất định phải về nhà nói cho ba mẹ biết. Ba mẹ luôn ở bên cạnh con.
- Con biết rồi mà. Mẹ yên tâm nhé!
Nói rồi, cô xoay người ôm chầm lấy Mỹ Tuyết Lệ. Bà vỗ vỗ lưng cô, nở một nụ cười mãn nguyện. Bà tin người mà Vân Thường Hi chọn sẽ xứng đôi với cô nhất, bà cũng tin tưởng Lập Khang Dụ một lòng một dạ đối đãi, yêu thương con gái mình.
Lúc Vân Thường Hi diện bộ váy cưới màu trắng tinh xảo, cầm bó hoa cưới bước trên lễ đường, Lập Khang Dụ không kiềm được cảm xúc mà suýt đã rơi nước mắt. Chỉ cần nhìn cô gái xinh đẹp đứng trước mặt nở nụ cười tươi đến híp cả mắt, anh đã cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Giờ đây anh mới hiểu rõ rằng, Vân Thường Hi chính là mặt trời mà anh luôn ao ước, là cô công chúa mà anh phải vượt muôn dặm xa mới có thể gặp mặt.
- Thường Hi, đến tận giờ này phút này, anh mới chân chính có được em. Cảm ơn em đã chịu thích một người thô lỗ như anh, cảm ơn em đã chịu chờ đợi anh, cảm ơn em đã một lần nữa quay về với anh. Vân Thường Hi, Lập Khang Dụ anh xin hứa, cả đời này chỉ yêu một mình em, chăm sóc cho em, bảo vệ cho em, cho em cuộc sống tốt đẹp nhất. Vậy nên bé con, gả cho anh nhé!
Vân Thường Hi cười, khóe mắt đã loang loáng nước.
- Lập Khang Dụ, em đã theo đuổi anh rất lâu đấy.
- Anh biết. Giờ anh tới rồi.
Cô đáp lại bằng hành động giơ bàn tay trái đến trước anh. Lập Khang Dụ ngay lập tức lấy nhẫn ra khỏi hộp, đeo lên ngón áp út của cô. Anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay của Vân Thường Hi một cách đầy trân trọng, như thể một chàng kị sỹ dành hết sự tôn kính cho nữ hoàng của mình. Chuyện tình yêu kéo dài mười mấy năm của hai người, cuối cùng cũng có thể kết thúc bằng một đám cưới mỹ lệ.
Phía bên dưới, khán giả không ngừng reo hò. Ai nấy cũng đều vui mừng cho ngày thành đôi của hai người. Họ liên tục vỗ tay, cùng nhau nói lớn:
- Hôn đi! Hôn đi!
Lập Khang Dụ cười, sau đó dùng hai tay ôm mặt cô, đặt lên môi một nụ hôn thật sâu.
Hôm nay Mai Tiểu Phương cũng đến dự. Cô ngước mắt nhìn cảnh tượng đẹp đẽ kia, khẽ cong môi cười. Chỉ cần thấy ánh mắt Lập Khang Dụ dành cho Vân Thường Hi thôi cũng đủ biết Mai Tiểu Phương đã thua ngay từ đầu.
- Chào, chào cô. À, chào em. Ý tôi là… xin chào.
Mai Tiểu Phương ngẩng đầu nhìn người vừa đi tới bên cạnh mình. Là Tống Bái. Anh ta còn đang cầm trên tay một ly rượu vang, ngại ngùng gãi đầu.
- Tôi là Tống Bái, rất vui được làm quen.
Mai Tiểu Phương nở một nụ cười xinh như hoa, gật đầu đáp lại:
- Chào anh, tôi là Mai Tiểu Phương.
Dường như trong khung cảnh lãng mạn ấy, có nhiều hơn một tình yêu bắt đầu chớm nở.