- Không sao đâu, họ đều là bạn của em. Đừng sợ, có tôi ở đây.
Hạ Phi Phi thấy bầu không khí hơi gượng gạo, bèn lên tiếng giảng hòa:
- Thôi được rồi, chúng ta đến để thăm Thường Hi mà, đừng căng thẳng nữa.
Vừa nói cô vừa thúc khuỷu tay vào người Quang Châu Tự, ý nhắc cậu ta đừng gây chuyện nữa.
- Thường Hi, tớ là Phi Phi, cậu không nhớ tớ sao?
Vân Thường Hi ló đầu ra, chớp mắt nhìn Hạ Phi Phi. Cô thực sự không nhớ những người này là ai, thế nhưng trong đầu cô thoáng qua rất nhiều hình ảnh, cứ như vậy chồng chéo lên nhau. Vân Thường Hi nhíu mày, cô nghe thấy một tiếng “tít” kéo dài đến inh tai. Cô rất muốn nhớ ra, rất muốn biết mối quan hệ giữa mình và những người này rốt cuộc là gì.
- Thường Hi, cậu sao vậy? Đau đầu lắm hả? Cậu đừng làm tớ sợ chứ.
Lập Khang Dụ thấy cô ôm đầu, sau đó liên tục đập vào tai, vẻ mặt cực kì thống khổ. Anh ngay lập tức nắm lấy vai cô trấn an, gằn giọng nói:
- Cút hết ra ngoài!
Hạ Phi Phi không biết phải làm gì, chỉ đành nghe theo lời anh kéo hết đám bạn ra ngoài.
Lập Khang Dụ ôm lấy Vân Thường Hi, nhẹ giọng trấn tĩnh cô:
- Không sao, không sao, có tôi ở đây, tôi bảo vệ em. Tôi gọi bác sĩ đến xem cho em nhé!
Vân Thường Hi lắc đầu, cô ghì lấy cánh tay anh, giọng nói nghe có vẻ hoảng loạn:
- Đừng, chú đừng đi. Em không muốn ở đây một mình.
Cô vừa dứt lời, Mỹ Tuyết Lệ và Vân Chính Toàn đã quay trở lại.
- Sao thế con gái? Đau đầu lắm hả? Không sao, có ba mẹ ở đây. Thường Hi ngoan, không sợ nhé!
Hiện tượng đau đầu này khi nãy bác sĩ có nói qua với hai người. Khi cô gặp một người quá đỗi quen thuộc hoặc cố nhớ lại một điều gì đó sẽ rất dễ làm thần kinh căng thẳng. Tuy việc này có thể khiến cô nhớ lại nhanh hơn một chút nhưng Mỹ Tuyết Lệ và Vân Chính Toàn đều không cam tâm nhìn cô đau đớn như vậy. Nhớ lại nhanh hay chậm, thậm chí cả đời này không nhớ ra, hai người cũng không quan tâm, chỉ cần Vân Thường Hi khỏe mạnh là được.
Đợi đến khi cô bình ổn lại, cả ba người quyết định quay về nhà. Dù sao đó cũng là nơi thân thuộc với cô, so với bệnh viện chắc chắn sẽ tốt hơn. Thêm nữa, nhà họ Vân có bác sĩ riêng, việc theo dõi tình hình sức khỏe sẽ sát sao và chu đáo hơn.
Chiếc xe hơi dáng dài vừa dừng lại trước cửa biệt thự đã thu hút không giúp việc từ trong nhà chạy ra xem.
- Cô chủ về rồi, cảm ơn Trời Phật.
- Thật hả? Đã tìm được cô chủ rồi à?
- Phải, khi sáng tôi nghe lỏm được đấy.
Bình thường Vân Thường Hi đối xử với người giúp việc trong nhà rất tốt, cho nên họ cũng xem cô như người thân. Lúc cô mất tích, có người còn đi chùa cầu xin cho cô được bình an. Bây giờ thấy cô quay về, họ thật sự mừng đến rơi nước mắt.
Vân Chính Toàn để cho Mỹ Tuyết Lệ đưa Vân Thường Hi vào nhà trước, còn mình thì ngồi lại trong xe. Ông nói với Lập Khang Dụ:
- Cậu ở lại đây một chút, tôi có chuyện muốn nói.
Lập Khang Dụ vốn dĩ muốn đi theo sau Vân Thường Hi, nhưng sau khi nghe ông chủ gọi lại thì lưu luyến đưa mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia một lúc lâu rồi mới ngồi vào trong xe.
Vân Chính Toàn mở lời trước:
- Từ trước đến nay, tôi rất ngưỡng mộ tài năng của cậu, cho nên mới không tiếc giá nào mời bằng được cậu đến làm việc cho tôi.
Lập Khang Dụ ngồi im lặng, hình như anh đoán được Vân Chính Toàn muốn nói chuyện gì với mình.
- Tôi thường xuyên đi công tác xa nhà, một năm không ở gần con cái được bao nhiêu ngày. Thế nhưng với cương vị là một người làm cha, tôi biết tâm tư Tiểu Hi thế nào. Cho dù không tinh tế đến mức nào thì cuối cùng vẫn sẽ nhận ra được tình cảm của nó đối với cậu.
Vân Chính Toàn rất bận rộn, ông không thể nào vừa làm việc vừa chăm sóc các con được như Mỹ Tuyết Lệ. Vì bà nhiều lần úp úp mở mở nói đến chuyện này nên ông mới để ý đến. Nếu như con gái ông thực sự không có tình cảm gì với Lập Khang Dụ thì tại sao năm lần bảy lượt gọi đến hỏi anh đang ở đâu, làm gì, còn muốn xin phép cho anh nghỉ một buổi để đi cùng mình. Nhưng Vân Chính Toàn cũng giống những người khác, ông cho rằng tình cảm ấy của Vân Thường Hi chỉ là thoáng qua mà thôi.
- Tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi. Cậu, có thích Tiểu Hi nhà tôi không?
Lập Khang Dụ không muốn dối lòng, không muốn trốn tránh nữa. Anh ngẩng đầu nhìn ông, chắc giọng đáp lại:
- Trước đây tôi vẫn luôn hèn nhát, chỉ vì tự ti bản thân không xứng với cô ấy cho nên mới nhiều lần từ chối tình cảm. Nhưng bây giờ, tôi xin phép ông chủ cho tôi được theo đuổi Vân Thường Hi.
Vân Chính Toàn im lặng trong giây lát, ông thoải mái ngả người dựa vào ghế, bộ dạng thư thái sửa lại áo vest của mình, sau đó mới chậm rãi đáp lại:
- Lập Khang Dụ, cậu hơn con bé mười hai tuổi, điều này cậu đừng quên. Bây giờ cậu đã ba mươi tuổi rồi, đã đến tuổi lập gia đình. Cậu yêu đương với bé con nhà tôi, lỡ như sau cùng không có kết quả, vậy thì ba mẹ cậu phải tính làm sao?
Lập Khang Dụ hiểu rõ điều này nhưng anh chưa bao giờ suy nghĩ kĩ càng về nó. Mẹ anh đã lớn tuổi rồi, thực sự rất muốn trong nhà có tiếng trẻ con cười đùa. Nhưng từ đầu đến cuối, anh không hề có chút tình cảm nào với những người mà mẹ mai mối cho.
- Mẹ muốn tôi sớm có gia đình, tôi vẫn luôn biết rõ. Đó cũng chính là lí do tại sao tôi luôn cảm thấy mình và Thường Hi không hợp nhau. Nhưng không thử thì làm sao biết. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi nhất định sẽ không để Thường Hi chịu thiệt thòi.
Vân Chính Toàn nhìn thấy anh kiên định như vậy cũng không làm khó thêm nữa, chỉ dặn dò thêm vài câu:
- Được, tôi cho phép cậu “chuyển công tác”, đến chỗ Tiểu Hi đi. Còn nữa, nó chỉ vừa mới mười tám tuổi, tôi biết cậu tinh lực dồi dào nhưng sức kiềm chế tốt. Đừng làm tôi thất vọng.
Ý tứ trong câu nói của ông rất rõ ràng, đó là muốn Lập Khang Dụ yêu đương trong sáng với Vân Thường Hi, không được có bất kì hành động quá đáng nào. Anh gật gật đầu, đôi mắt ngay lập tức sáng rỡ. Nếu đổi lại là người khác, Vân Chính Toàn nhất định sẽ từ chối, ông không muốn dắt hổ vào nhà. Đứa con gái ông nuôi nấng, chăm bẵm suốt mười tám năm trời, sao có thể để người khác dễ dàng cướp đi? Chỉ là Lập Khang Dụ đã theo ông gần mười năm, ông hiểu con người anh không tùy tiện như thế, hơn nữa trong chuyện tình cảm nam nữ có thể xem là một kẻ ngốc. Lần này coi như là Vân Chính Toàn giúp anh “cưa đổ” con gái cưng vậy.