- Em có muốn đi đâu chơi không? Tôi đưa em đi.
Vân Thường Hi suy nghĩ một lúc vẫn chưa biết nên đi chơi chỗ nào. Cô nhường quyền quyết định lại cho anh. Lập Khang Dụ trầm ngâm, anh đang nhớ lại xem bài đăng tổng hợp những địa điểm vui chơi giải trí mà các cặp đôi nên đến tối hôm qua anh đọc đã viết những gì. Đắn đo mãi, cuối cùng anh hỏi cô:
- Vậy tôi đưa em đi hái dâu tây nhé!
Nghe đến hái dâu tây, hai mắt cô lập tức sáng rỡ, Vân Thường Hi vội gật đầu hai ba cái liền.
- Sao chú biết em thích ăn dâu tây?
Anh cười, vuốt nhẹ đỉnh đầu cô, không dám xoa mạnh sợ sẽ làm rối tóc.
- Ở với em tám năm trời, ngày nào em cũng qua nói chuyện với tôi, tôi còn không biết em mê dâu tây à?
Vân Thường Hi nhăn mũi nghịch ngợm, chu môi đáp lại anh:
- Em mê chú hơn.
Lập Khang Dụ lại cười, lần này hạ tay từ đỉnh đầu xuống gò má nhẵn mịn của cô mà nựng nhẹ một cái, sau đó thu về, tập trung lái xe. Trang trại cách trung tâm khá xa, ở ngoại ô thành phố, muốn tới được đó phải đi xe mấy tiếng liền. Chiếc xe chạy băng băng trên cao tốc, sau đó rẽ vào một cung đường nhỏ hơn. Những tòa nhà cao tầng bắt đầu lùi xa, nhường chỗ cho cây cối rậm rạp che mát cả một vùng.
Trong lúc đó, Vân Thường Hi gọi điện thoại về cho Mỹ Tuyết Lệ, nói rằng Lập Khang Dụ đang ở bên cạnh, hai người đi chơi đến chiều sẽ về. Mỹ Tuyết Lệ đương nhiên không lo lắng gì, dù sao cô cũng lớn rồi, còn có Lập Khang Dụ đi theo hộ tống. Bà cúp máy trước, bảo còn có việc ở trường.
Vân Thường Hi để điện thoại vào túi, sau đó vươn tay định mở đài phát thanh trên oto nghe cho đỡ nhàm chán. Nhưng mà cô sực nhớ ra, cái người đàn ông “lớn tuổi” này không hề thích nghe những nội dung giống cô, nếu không phải là bản tin thời sự thì cũng là bản tin tài chính, chứng khoán, cho nên cô rút tay về, suy nghĩ xem nên làm gì để giải trí.
Lập Khang Dụ liếc mắt nhìn sang cô, sau đó giúp cô bật đài lên. Anh vừa tìm kiếm trên màn hình vừa nói:
- Tôi có lưu vài bài hát mới phát hành gần đây cho em. Tôi nghe không hợp lắm, nhưng chắc em sẽ thích.
Một vài bài hát mà anh nói chính là một tệp gồm hai trăm sáu mươi tám bài hát đủ các thể loại, từ ballad, rock đến cả nhạc đồng quê. Vân Thường Hi nhìn danh sách dài dằng dặc, nhất thời có chút rối mắt. Có điều, trong lòng cô lại có cảm giác ấm áp lạ thường. Để không phụ lòng anh, Vân Thường Hi nhấn chọn vài bài hát quen thuộc, sau đó thoải mái ngả người ra sau ghế mà lắng nghe.
Giữa đường, hai người có ghé một trạm dừng chân để đi vệ sinh và mua nước. Lập Khang Dụ sợ cô đói nên mua thêm hai hộp bánh mì kẹp, một quả trứng luộc và một hộp sữa. Vân Thường Hi đi từ nhà vệ sinh ra, thấy anh cầm nhiều đồ như vậy thì hỏi:
- Khi sáng chú chưa ăn gì ạ?
- Tôi ăn rồi, mấy thứ này đều mua cho em. Từ đây đến trang trại đó phải mất một tiếng nữa, em ngồi lâu như vậy sẽ mệt lắm.
Nói rồi, Lập Khang Dụ bóc quả trứng gà đưa cho cô.
- Sau này đừng ăn trứng gà người khác đưa nữa, tôi bóc cho em.
Vân Thường Hi vừa mới cắn được nửa quả đã suýt bị nghẹn. Cô đưa tay che miệng, ho khục khặc vài tiếng, mặt hơi đỏ lên. Lập Khang Dụ lập tức vỗ lưng cô, mở chai nước đưa tới rồi nhíu mày lo lắng nói:
- Không sao chứ? Có phải nghẹn rồi không? Bây giờ đã dễ chịu hơn chưa?
Vân Thường Hi vuốt vuốt cổ họng của mình, uống thêm vài ngụm nước mà anh đưa cho đã nuốt được hết nửa quả trứng khi nãy. Cô thở ra một hơi, sau đó nhìn anh.
- Chú ghen đấy à? Quả trứng đó em cũng đâu có ăn, chỉ ăn trứng của chú bóc thôi.
Lập Khang Dụ quay đầu nhìn sang chỗ khác, không trả lời câu hỏi của cô nhưng biểu tình trên mặt lại có chút vui vẻ. Không ăn đồ người khác đưa là tốt. Đúng là trẻ ngoan dễ dạy. Vân Thường Hi cười tủm tỉm, cố gắng ăn cẩn thận phần trứng còn lại.
Hai người lại lên xe, tiếp tục chạy về phía ngoại ô. Trang trại rộng lớn đã hiện ra trước mặt, cổng chào mừng du khách cũng hết sức hoành tráng, từ xa đã có thể thấy được. Vân Thường Hi hào hứng không khác gì trẻ con, chưa kịp để Lập Khang Dụ dừng hẳn xe đã tháo dây an toàn, chuẩn bị nhảy xuống. Anh nhíu mày, chụp lấy áo cô rồi nói:
- Em cẩn thận, đừng để bị ngã. Chỗ này toàn là bùn đất, ngã xuống sẽ bẩn hết quần áo đấy.
Bây giờ nhìn anh chẳng khác nào một người bố đang dạy dỗ con gái cả. Vân Thường Hi ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp, đợi Lập Khang Dụ mở cửa dìu cô xuống.
Lập Khang Dụ không quá thích những chỗ đông người, chỉ vừa xuống xe đã ngay lập tức dựng hàng rào phòng bị, bộ dạng như sắp đi đánh nhau đến nơi. Ngược lại, Vân Thường Hi giống như cá thả vào nước, cực kì muốn reo hò.
- Chú nhìn kìa, chỗ kia là chỗ trồng dâu đấy. Chúng ta mau đến đó thôi!
Trang trại không chỉ trồng dâu mà còn trồng nhiều thứ khác, có nuôi cả gia súc, gia cầm. Vân Thường Hi đi trước, Lập Khang Dụ sải bước đi ngay sau cô. Muốn vào trong phải mua vé, sau đó sẽ được phát một chiếc giỏ nhỏ để tự hái. Nhưng mà chỗ này buổi sáng tương đối đông, hai người đến sau phải xếp hàng.
Ánh nắng chói chang làm Vân Thường Hi hơi nheo mắt. Lập Khang Dụ tinh ý nhận ra, cho nên đứng về phía mặt trời để che bớt cho cô, sau đó còn dùng tay để phía trên đỉnh đầu Vân Thường Hi, dịu dàng nói:
- Em nhích qua đây một chút, đừng để bị cảm nắng.
Thấy không mát mẻ hơn bao nhiêu, anh dứt khoát cởi áo ngoài ra, phủ lên tay tạo thành một mái hiên nhỏ để cô trú vào. Bây giờ Vân Thường Hi đang nấp trong lòng anh, xung quanh mũi toàn là mùi hương đầy nam tính toát ra từ cơ thể cường tráng kia. Cô nuốt nước bọt một cái, cảm nhận nhịp tim ngày một nhanh của mình.