Những ngày này, Hoàng Thanh cũng phấn khích không khác gì con trai mình. Dễ gì mới có một dịp lớn như vậy, bà chỉ hận không thể đem loa thông báo cho cả xóm biết rằng mình sắp có một cô con dâu vừa tài năng vừa xinh đẹp. Tối đó, Lập Khanh Dụ vừa đi lấy nhẫn cưới về, anh cất chiếc hộp nhung đẹp đẽ vào hộc tủ đầu giường, sau đó ra ngoài nói chuyện với mẹ.
- Mẹ, có phải mẹ biết thêu tranh chữ thập không?
- Ừ, thì sao?
- Con muốn học.
Hoàng Thanh dùng điều khiển tắt tivi, sau đó quay sang trố mắt nhìn anh.
- Con học thêu tranh chữ thập làm gì chứ? Từ khi nào bắt đầu có những sở thích này vậy?
Lập Khanh Dụ ngả người dựa vào ghế, lấy điện thoại tìm kiếm thứ gì đó rồi đưa sang cho Hoàng Thanh xem.
- Lúc trước Thường Hi có nói cô ấy thích bức tranh này, hi vọng trong phòng cưới sẽ đặt một cái.
Hoàng Thanh sửa chiếc kính lão trên mặt mình, nheo mắt nhìn bức tranh trên màn hình điện thoại. Đây là tranh thêu chữ thập, chính giữa là một chữ Hỷ màu đỏ rất to, xung quanh còn trang trí rất nhiều hoa, ở góc trên cùng còn có hình một đôi chim uyên ương đang tựa đầu vào nhau. Bức tranh này Vân Thường Hi nhìn thấy một lần vào hai năm trước, cảm thấy cực kì có ý nghĩa nên thuận miệng nói với Lập Khanh Dụ vài câu, không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ như vậy.
Hoàng Thanh đương nhiên đồng ý, nhưng để cho một người suốt ngày cầm súng như anh chuyển sang cầm kim chỉ quả thực không phải chuyện dễ dàng. Khỏi cần phải nói, suốt một tuần đầu, Lập Khanh Dụ không biết bị đâm bao nhiêu mũi kim vào tay, có làm cách nào cũng không thêu ra được một mũi thêu đẹp mắt. Hoàng Thanh nhiều lần nổi nóng với anh, sau đó lại bảo:
- Hay con để mẹ thêu cho, xem như tặng cho con dâu của mẹ, cũng có ý nghĩa như nhau mà.
- Không được, con muốn tự làm. Mẹ chồng làm và chồng làm, sao lại giống nhau được?
Bà hết nói nổi anh, tức giận lườm một cái rồi bỏ đi làm việc khác.
Lập Khanh Dụ vẫn kiên trì học thêu. Buổi sáng lên lớp dạy võ, nghỉ giữa trưa lại lôi ra thêu. Buổi chiều sau khi dạy xong, tiếp tục thêu đến tận tối mịt. Có điều dạo gần đây anh tránh gặp mặt trực tiếp Vân Thường Hi, bởi vì anh sợ cô nhìn thấy những vết kim đâm trên tay lại lo lắng. Vân Thường Hi cũng không để ý nhiều, cô còn đang đau đầu với bài luận văn tốt nghiệp cho nên không có thời gian nhìn kĩ xem tay anh có bị thương hay không. Hai người một tuần chỉ cùng nhau đi hẹn hò một đến hai lần, sau đó ai lại bận việc người nấy, thời gian còn lại hầu như toàn là nhắn tin và gọi video.
Một ngày nọ, Lập Khanh Dụ vừa dạy xong lớp buổi tối, đang ở trong phòng nghỉ tiếp tục thêu thùa. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, chưa kịp để anh nói gì, cửa phòng đã mở ra. Một cô gái tóc cột cao ló đầu nhìn vào, hai má ửng hồng.
- Thầy ơi…
- Có chuyện gì?
Lập Khanh Dụ ngẩng đầu lên nhìn, hai hàng mày vô thức nhíu lại. Bộ dạng anh lúc đối diện với người lạ trông cực kì hung dữ, vậy mà trong mắt cô gái cột tóc cao kia lại vô cùng nam tính. Cô ta đưa chân định bước vào phòng, anh đã gằn giọng nói:
- Không biết đọc chữ à?
Bên ngoài phòng nghỉ của anh dán một biển cảnh báo rất to: “Không phận sự miễn vào!”. Phòng này của Lập Khanh Dụ ngoại trừ anh và Vân Thường Hi ra thì không ai được phép bước vào. Những học viên học lâu đều biết thầy giáo của họ nghiêm khắc đến mức nào, chỉ cần phạm luật sẽ bị phạt cực kì nặng, thậm chí còn bị đuổi học. Chỉ có người này là học viên mới đến, còn chưa biết bên cạnh thầy giáo mình đã có một “bà chủ nhỏ”, cho nên cô ta mới muốn tiếp cận để làm thân.
Cô gái kia sau khi bị anh mắng đã vội rút chân lại, làm ra bộ dạng đáng thương nói:
- Em xin lỗi thầy, em không để ý ạ.
- Nói nhanh đi, tôi còn có việc.
Cô ta cắn cắn môi dưới, sau đó dùng giọng nói điệu đến chảy nước của mình đáp:
- Chuyện là… em muốn được thầy kèm thêm sau giờ học ạ. Em từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, sợ không theo kịp các bạn. Đương nhiên em sẽ đóng phí ạ.
Lập Khanh Dụ bỏ cây kim khâu trong tay xuống, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên mặt cô ta. Người kia bây giờ không còn mặc võ phục nữa mà là áo thun mỏng màu trắng, ôm sát vào cơ thể, hình như còn mơ hồ nhìn thấy được cả nội y bên trong.
- Không nhận dạy thêm, tìm chỗ khác đi.
Cô gái kia thoáng chút thất vọng. Lập Khanh Dụ lại bồi thêm một câu:
- Cảm thấy không theo kịp thì nghỉ.
Anh nói rồi lại cúi đầu tiếp tục thêu. Hành động này của anh đã ngầm biểu thị không muốn nói thêm nữa, vui lòng rời đi trước khi anh nổi nóng. Cô ta nghẹn đến đỏ mặt, hai mắt bắt đầu rưng rưng. Nhưng cô ta vẫn mặt dày chưa chịu rời đi, loay hoay tìm cách để kéo dài cuộc trò chuyện với anh. Đương nhiên, bức tranh thêu bắt mắt đã ngay lập tức rơi vào tầm ngắm.
- Thầy cũng thích thêu tranh ạ?
Lập Khanh Dụ im lặng không đáp, anh làm ra bộ dạng hoàn toàn không nghe thấy lời cô ta nói. Người kia chưa chịu thua, vẫn tiếp tục nói:
- Nhìn thầy thêu như vậy chắc là mới học. Em cũng biết chút chút, có thể giúp thầy hoàn thiện vài chỗ.
Lần này anh nhếch mày nhìn lên. Cô gái kia biết mình đã thành công thu hút sự chú ý của anh, vui vẻ ra mặt. Quả thực là Lập Khanh Dụ đang đau đầu vì bức thêu mình làm quá xấu, cho nên bây giờ có người ngỏ ý muốn giúp đỡ, anh đương nhiên sẽ có chút cân nhắc trong đầu. Nhưng mà nếu dạy anh thêu, chắc hẳn sẽ phải ngồi gần rồi nắm tay để chỉ dẫn cách thêu như mẹ anh vẫn làm. Lập Khanh Dụ chỉ nghĩ thôi đã thấy rợn người, anh không thích tiếp xúc quá thân mật với ai ngoài mẹ và Vân Thường Hi.
Chưa để anh mở miệng từ chối, Vân Thường Hi đã từ bên ngoài đi vào. Vừa nhìn thấy cô, Lập Khanh Dụ đã cuống cuồng giấu bức tranh ra sau ghế, vội đứng dậy tiến đến chỗ cô.
Vân Thường Hi liếc mắt nhìn cô gái, trong đầu nhanh chóng đưa ra đánh giá. Tóc nhuộm vàng, da trắng sứ, còn có… vòng một và vòng ba đầy đặn.
- Bé con đến rồi à?
Lập Khanh Dụ vừa nói vừa cười, sau đó đi ngang qua cô gái kia mà chạy đến ôm Vân Thường Hi.
- Không phải em nói bảy giờ rưỡi mới học xong à? Bây giờ mới bảy giờ.
- Em làm xong bài tập rồi nên về. Anh còn bận hả?
- Không có, anh xong từ lâu rồi.
- Vậy chị ấy…
Vân Thường Hi đưa tay chỉ vào cô gái cột tóc cao đang đứng đờ mặt ở cửa, sau đó nhìn anh chớp chớp mắt. Lập Khanh Dụ không nhìn theo tay cô, chỉ đơn giản nói:
- Học viên đến xin học thêm nhưng anh không dạy.
Vân Thường Hi còn đang thắc mắc tại sao anh không dạy thì người kia đã cúi đầu chào hai người, sau đó nhanh chân chạy mất.