- Đã xác định được vị trí của hắn. Ở tầng ba!
Khi nãy tên khủng bố có sử dụng loa phát thanh của trung tâm thương mại, mà phòng kĩ thuật thì chỉ bố trí ở tầng ba, cho nên đội đặc nhiệm nhanh chóng tìm được hắn.
Lập Khang Dụ cùng năm người nữa đi phía trước dò đường, những vị trí anh đã đi qua, xác nhận an toàn thì sẽ cho tiến hành cứu hộ.
- Cậu tiếp tục đi về phía đó, lát nữa tôi sẽ bám theo.
Anh dặn dò cậu trai bên cạnh, sau đó nhanh chóng chạy về phía khu vực nhà vệ sinh tầng một.
- Vân Thường Hi, em còn trong đó không? Em lên tiếng đi, tôi ở đây. Đừng sợ, tôi đưa em ra ngoài.
Anh vừa tìm vừa hét gọi tên cô, nhưng đáp lại chỉ toàn là tiếng xe cấp cứu ở phía bên ngoài. Lập Khang Dụ không chần chừ mà đào bới hết đống đất cát đổ vỡ, sợ cô bị lấp bên dưới.
- Vân Thường Hi, em đừng đùa nữa mà. Mau trả lời tôi đi, xin em đấy!
Lập Khang Dụ đã lục tung cả nhà vệ sinh vẫn không tìm thấy cô đâu. Đồng đội từ ngoài chạy vào báo cáo với anh:
- Đã sơ tán hết những người bị mắc kẹt, tầng một không còn ai nữa.
- Nói dối, Thường Hi của tôi vẫn chưa ra ngoài!
Lập Khang Dụ đã tìm lâu đến mức đầu ngón tay đã bật máu. Anh không hề ngơi nghỉ phút nào, mồ hôi đã thấm ướt cả áo.
- Lập Khang Dụ, chúng ta phải tiếp tục di chuyển, phía trên còn có người.
Anh thở hồng hộc, hai mắt hằn tia máu. Không thể nào, Vân Thường Hi làm sao có thể biến mất? Rõ ràng cô nói chỉ đi vệ sinh một chút, sao lại giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới vậy? Nhưng Lập Khang Dụ không thể cứ ở đây mãi, anh là thành viên đội tinh nhuệ, nhiệm vụ của anh là tiêu diệt khủng bố, giải cứu con tin. Nếu như anh suy sụp thì những người khác chưa chắc đã giữ được mạng.
Lập Khang Dụ nén lại nỗi đau đang cuộn trào trong lồng ngực, ra lệnh:
- Cho người canh giữ khu vực này, còn lại tiếp tục lên tầng hai.
Tốp lính men theo cầu thang cuốn đi lên trên. Ai nấy cũng đều căng thẳng. Đột nhiên, tiếng loa lại vang lên kèm theo âm thanh chói tai.
- Vào rồi đấy à? Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé! Trong năm phút nữa, nếu tụi mày tiếp cận được tao, tao sẽ thả một nửa số con tin đi. Còn không, tao sẽ bắn chết tụi nó. Hiểu luật chưa?
Tên khủng bố điên rồ này không hề có ý định thoát khỏi đây, hắn muốn liều mạng một phen để trả thù cho “chiến hữu” của hắn.
Sau khi giành lại được tầng hai, đội tinh nhuệ tiếp tục lên tầng ba, cũng là nơi mà tên khủng bố đang cố thủ.
- Chào mừng đến với lãnh địa của tao!
“Bùm!”
Hắn cho nổ thêm một quả bom khói xem như nghi thức đặc biệt để đón đầu đội tinh nhuệ. Giữa làn khói trắng mịt mờ, Lập Khang Dụ nheo mắt cố nhìn rõ phía trước, bật đèn pin chiến thuật gắn trên súng lên.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, một người ở phía cánh trái ôm vai ngã xuống. Lập Khang Dụ nhìn sang, đôi mắt thâm trầm, lạnh lẽo. Tên này không chỉ có máu liều, mà còn có kĩ năng chiến đấu không tồi. Toàn đội nép vào chỗ khuất, chờ cho đến khi khói tan gần hết mới tiếp tục tiến lên.
- Chỉ còn năm mươi giây nữa.
Hắn vừa nói xong đã cười phá lên, giọng điệu cực kì biến thái. Mà Vân Thường Hi lúc này lại đang ngồi cạnh tên biến thái đó. Khi nãy lúc cô chạy trốn, chưa kịp tới chỗ thang cuốn đã bị mũi súng chĩa thẳng vào mặt. Hắn dồn cô cùng với mười mấy người nữa vào phòng kĩ thuật. Nơi đây đã sớm trở thành chỗ của hắn. Tên khủng bố trang bị bom khắp nơi, còn gắn nhiều máy quay nhỏ bằng cúc áo vào những nơi ít người nhìn thấy, cho nên bây giờ hắn nắm rõ được hướng đi của đội tinh nhuệ.
Hắn lại tiếp tục cho nổ một quả bom khói nữa, cốt muốn giữ chân đội tinh nhuệ.
- Các cậu ở lại đây, chờ lệnh hỗ trợ cho tôi.
Nói rồi, Lập Khang Dụ hít một hơi thật sâu, anh chạy băng qua làn khói, lao về phía phòng kĩ thuật.
“Đoàng, đoàng, đoàng.”
Hắn liên tục bóp cò, nhưng đáng tiếc, thân thủ Lập Khang Dụ nhanh nhẹn, có thể né được tia laser màu đỏ đang nhắm lên người mình.
- Ồ, khá đấy.
- Mày còn mười giây.
Tên khủng bố lui về phía sau, hắn liếc mắt nhìn đám con tin đang ngồi co ro dưới đất. Xinh đẹp là tốt, nhưng nhiều khi nổi bật quá mức có thể biến bản thân thành con mồi. Hắn cười nham hiểm, đưa tay nắm lấy tóc Vân Thường Hi, giật mạnh ra sau. Cô theo bản năng kêu lên một tiếng, trừng mắt nhìn hắn.
- Em gái, cụp mắt xuống nào. Đừng tỏ ra bướng bỉnh như thế chứ!
Hắn rút ra một khẩu súng ngắn, dí đầu súng vào phía mang tai của cô rồi từ từ nhích dần xuống phía dưới.
- Đầu của em mà có thêm một lỗ, chắc hắn sẽ càng đẹp hơn.
Vân Thường Hi không khỏi rùng mình. Tên này đầu tóc rối bù, mồm mép hôi hám, hai mắt trũng sâu xuống, trông không khác gì một cái xác sống. Cô kinh tởm nhìn hắn.
“Rầm.”
Ngay lúc cánh cửa bị đạp đổ, tên khủng bố đã ôm cô đứng dậy, biến cô thành khiên chắn của mình.
Lập Khang Dụ nhìn thấy Vân Thường Hi bị hắn đem ra uy hiếp, đồng tử anh lập tức thu hẹp lại, tay cầm súng vì tức giận mà siết chặt hơn, nổi đầy gân xanh. Vân Thường Hi nhìn thấy anh, trong tức khắc nước mắt liền tuôn trào. Đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh sau khi đã hồi phục trí nhớ. Tất cả những cay đắng, tủi hờn, đau đớn của lúc trước lẫn bây giờ đã hóa thành giọt nước mắt nóng hổi, lăn dài trên gò má. Cô kích động muốn thoát khỏi vòng tay đang kiềm hãm kia để chạy tới bên anh nhưng không thể.
- Lần này xem như mày thắng.
- Vậy thì mày phải giữ đúng lời hứa đi.
Lập Khang Dụ nghiến răng ken két. Tên kia nhún vai đáp lại.
- Dĩ nhiên.
Hắn liếc mắt nhìn sang đám con tin ở gần cửa nhất, hất đầu bảo họ rời đi. Những người được “ân xá” tất nhiên không bỏ lỡ phút giây nào, nhanh chóng đứng dậy chạy đi mất. Lập Khang Dụ đứng chắn trước mặt, để đám người kia rời đi an toàn.
- Tao lại có một trò chơi mới. Mày có muốn chơi không?
Lập Khang Dụ nhếch mày nhìn hắn.
- Tao chơi với mày, nhưng trước tiên phải thả cô ấy ra đã.
Tên khủng bố kia nhìn anh, rồi lại nhìn Vân Thường Hi. Hắn dường như đã tìm thấy thêm một niềm vui mới.