Vân Thường Hi cầm lấy quà của ba, mỉm cười nói:
- Con không cần túi xách đâu, lần sau ba chỉ cần ăn sinh nhật với con là được rồi.
- Haha, con bé này. Được rồi, năm sau ba nhất định sẽ đón sinh nhật với con nhé!
Vân Chính Toàn cưng chiều cô vô cùng, có lẽ là vì ông thích con gái, cũng cảm thấy nên cho con gái cuộc sống an nhàn một chút. Nói vậy không có nghĩa là ông không thương Vân Chính Kiệt, chỉ là con trai vẫn nên cứng rắn với nó thì hơn.
Lập Khang Dụ từ lúc về đến nhà đã về phòng của mình nghỉ ngơi, không đoái hoài gì đến cô. Đương nhiên Vân Thường Hi không bỏ qua cho anh, chỉnh trang lại quần áo xong liền chạy tới chỗ của Lập Khang Dụ.
Anh vừa tắm rửa xong, đang định nghỉ ngơi một chút đã nghe tiếng gõ cửa. Lập Khang Dụ lấy vội chiếc áo ba lỗ treo trên giá mặc vào, sau đó ra mở cửa.
Mới không gặp có một ngày đã khiến cô nhớ đến phát khóc. Ngay lúc nhìn thấy mặt anh, Vân Thường Hi suýt không kiềm được mà chạy vào ôm rồi.
- Lại có chuyện gì?
Cô mím môi nhìn anh, khoảng cách chiều cao giữa hai người khá lớn, mặc dù cô so với mấy người xung quanh đã là dạng cao ráo rồi. Chính điều này khiến cô trong mắt anh chỉ đáng là một cô nhóc.
- Cũng không có gì, chỉ là…
- Không có gì thì thôi vậy.
Lập Khang Dụ toan đóng cửa, may mà cô cho tay vào được, la lên:
- Á, chú kẹp tay em rồi.
Anh liền mở cửa rộng ra, nhíu mày nói:
- Cháu bị ngốc à? Lỡ như bị thương thì sao?
Mặc dù cô biết anh lo lắng như vậy là vì trách nhiệm và nghĩa vụ đối với công việc nhưng trong lòng không khỏi vui sướng.
Vân Thường Hi lách người vào trong, tinh nghịch hỏi:
- Chú có mua quà cho em không?"
Lập Khang Dụ vẫn nhíu mày như cũ, hỏi lại:
- Quà gì cơ?
Phải mất một lúc lâu anh mới nghiệm ra được.
- Là quà sinh nhật à? Tôi không mua, không biết cháu thích gì.
Anh trả lời thật thà. Nhưng không ngờ lại tiếp tục rơi vào cái bẫy của cô:
- Vậy...tối nay chú đi xem phim với cháu đi. Dù sao thì cuối tuần rảnh rỗi cũng không có gì làm.
Lập Khang Dụ cầm điều khiển trên đầu tủ đưa cho cô, thản nhiên nói:
- Cháu muốn xem phim gì thì xem. Bây giờ xem cũng được.
Vân Thường Hi hết lời để nói với con người này. Biệt danh của anh quả là không sai. Đồ! Thần! Kinh! Thô!
Cô thở dài, đành giải thích cho anh hiểu:
- Ý em là phim chiếu rạp ấy, chứ không phải phim truyền hình. Chú chưa đi xem bao giờ à?
Lập Khang Dụ gật đầu, bộ dạng không có gì gọi là xấu hổ. Vậy cũng tốt, nếu anh không biết thì cô sẽ là "thầy", chỉ dạy cho anh vậy.
Vân Thường Hi cười đắc ý, sau đó chốt lại một câu:
- Vậy bảy giờ gặp chú trước cổng nhé! Em xin ba cho mượn xe rồi, chú khỏi lo.
Như sợ anh từ chối, nói xong Vân Thường Hi liền chạy đi mất. Lập Khang Dụ nhìn theo cô, trong ánh mắt lóe lên chút tia sáng rồi dập tắt ngay tức khắc.
Vân Thường Hi trẻ như vậy, đáng yêu như vậy, hoàn toàn không hợp với anh.
Đúng theo lời hẹn, Vân Thường Hi xuất hiện trong bộ váy kẻ caro, chân đi giày thể thao trông rất trẻ trung. Lập Khang Dụ mặc áo sơ mi đen, khoác blazer bên ngoài, nhìn tổng thể không quá đối chọi với cô.
Anh lái xe tới đến trước mặt cô, nhấn kèn gọi. Vân Thường Hi mở cửa bước vào, có chút không vui, nói:
- Chú xuống mở cửa cho em không được à?
- Cháu không có tay à?
Cô cắn môi, không thèm đôi co với loại trai thẳng ung thư như anh nữa. Lập Khang Dụ nhấn ga chạy đi, hỏi:
- Cháu muốn xem ở đâu?
- Em đặt vé ở rạp VP rồi. Chúng ta đến đó đi.
Anh nhíu mày suy nghĩ. Ở gần khu nhà cô không phải không có rạp chiếu phim, thậm chí là rất nhiều, vì dù sao biệt thự Vân gia cũng ở trung tâm thành phố rồi. Vậy mà cô lại chọn một rạp xa như thế, đương nhiên trong lòng đã có tính toán rồi.
Suốt quãng đường đi, cô cứ luôn miệng hỏi:
- Chú thấy em hôm nay có xinh không?
Lập Khang Dụ không thèm liếc mắt sang bên cạnh một cái, chỉ hờ hững đáp:
- Ừ.
Vân Thường Hi đương nhiên không chấp nhận câu trả lời không mấy chân tình này liền rướn người tới sát mặt anh, hơi thở the mát mang theo hương thơm dịu nhẹ cứ thế mơn man bên gò má của Lập Khang Dụ. Anh nắm chặt vô lăng, khó chịu nói:
- Ngồi yên. Tôi đang lái xe đấy.
Cô nghe anh dọa nhưng không mảy may sợ hãi, đôi môi càng ngày càng gần, đến độ chóp mũi đã chạm vào má anh rồi. Vân Thường Hi cười nhẹ, thì thầm bên tai Lập Khang Dụ:
- Em không sợ đâu.
Nếu nói không rung động chính là dối lòng, Lập Khang Dụ hơn cô mười hai tuổi nhưng vẫn là tuổi trẻ hừng hực, người con gái bên cạnh lại hút hồn như vậy, anh cũng không phải sỏi đá.
Trong lòng Lập Khang Dụ rất khó chịu, tưởng như có hàng ngàn con vật nhỏ đang chạy loạn xạ bên trong vậy, hai tai sắp thả ra khói rồi. Vậy mà Vân Thường Hi không chịu buông tha cho anh, vẫn dùng giọng nói làm mê đắm lòng người kia thủ thỉ:
- Chú có thích em không?
- Vân Thường Hi, mau ngồi lại đàng hoàng đi.
Cô bướng bỉnh như vậy, đương nhiên sẽ không nghe theo lời anh.
- Chú còn không trả lời thì á…
Lập Khang Dụ bẻ lái, lập tức dừng bên vệ đường. Vân Thường Hi đưa mắt nhìn anh, không ngờ người đàn ông này lại muốn cự tuyệt cô hoàn toàn.
- Nếu cháu còn làm thế nữa thì tôi đi về, cháu tự đi mà xem một mình!
Nói rồi, Lập Khang Dụ dứt khoát mở dây an toàn, tay đã đặt vào vị trí mở cửa. Cô thấy thế liền kéo áo anh, xuống nước nói:
- Em xin lỗi, chú đừng đi.
Cô dùng giọng điệu sũng nước kèm theo gương mặt mang vẻ tội lỗi, giống hệt như một chú mèo nhỏ khiến anh không thể không động lòng.
- Ngồi ngay ngắn vào, thắt lại dây an toàn đi.
Vân Thường Hi răm rắp nghe theo lời anh, không dám hó hé tiếng nào. Không thể để kế hoạch của bản thân bị sự quá khích này làm hỏng được.
Lập Khang Dụ lại cho xe chạy tiếp. Quả nhiên lời dọa nạt của anh rất có giá trị, cô gái nhỏ bên kia ngồi nghiêm túc, hai tay để trước đùi, mắt cũng không dám liếc anh nữa. Dễ dạy thật! Nhưng cũng có khi chỉ mình anh dạy được.