- Em đi chậm thôi, không lại đau bụng đấy.
Vân Thường Hi đưa tay chỉ về phía xích đu, mỉm cười đáp lại:
- Em muốn ngồi xích đu.
Lập Khang Dụ chiều theo ý cô, để cô chạy lại chỗ xích đu ngồi nhưng cũng không quen ghì cô lại, để cô giảm bớt tốc độ chạy.
- Còn khó chịu lắm không? Hay là anh xoa bụng cho em nhé!
Cô thấy anh sốt sắng như vậy thì phì cười, lắc lắc cái đầu nhỏ.
- Em mượn cớ thôi, em không có khó chịu gì cả.
Lần này Lập Khang Dụ không nói gì nữa, anh nhìn cô thật lâu, không thể nói rõ trong lòng đang có tư vị gì. Anh biết cô sợ anh cảm thấy ngột ngạt, căng thẳng nên mới tìm cách đưa anh ra ngoài. Người con gái trước mặt vừa xinh đẹp vừa giỏi giang lại hiểu chuyện như vậy, ở chung một chỗ với anh sợ sẽ làm ngáng chân cô ấy, anh không nỡ.
Như nhìn ra được tâm tư rối bời của Lập Khang Dụ, Vân Thường Hi quay hẳn người sang, hai tay ôm trọn lấy bàn tay thô ráp, chai sần của anh.
- Khang Dụ, có phải anh cảm thấy người nhà em nói chuyện hơi khó hiểu không?
Lập Khang Dụ im lặng một lúc lâu mới lên tiếng thừa nhận. Anh ừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, sau đó lại nói:
- Thường Hi, anh chỉ biết uống rượu rẻ tiền, chỉ biết ăn để no. Em có chê anh không?
Cô nhìn anh, thông qua biểu cảm trên gương mặt, lại mơ hồ nhìn ra có chút cảm giác cô đơn lẫn tự trách. Cô đau lòng nói:
- Lập Khang Dụ, trước đây anh không như vậy. Ông chú kiêu ngạo của em đâu mất rồi, sao có thể để ý chút chuyện vặt vãnh này được chứ?
- Chuyện liên quan đến em, với anh không có chuyện nào là chuyện nhỏ. Huống chi họ đều là người thân của em.
Vân Thường Hi nhích người lại gần anh thêm chút nữa, vòng tay ra phía sau ôm lấy eo anh, thân mật nói:
- Chẳng qua là vì họ nói những chuyện không nằm trong chuyên môn của anh, cho nên anh không rành. Nếu như chủ đề trên bàn ăn vừa rồi là về cách tháo lắp súng hay cách đánh bại đối thủ chỉ trong một cú đánh thì chắc chắn anh là người hiểu rõ nhất. Khang Dụ, anh đừng để chuyện này trong lòng làm anh khó chịu, có được không?
Lập Khang Dụ thuận thế nhấc bổng cô, để cô ngồi lên đùi mình. Anh đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, ánh mắt mềm mại như nước, vừa mang theo sự trân trọng, vừa có chút cưng chiều.
- Bé con, anh không muốn khi em ở bên anh phải chịu uất ức, tủi hờn. Anh muốn trở thành người xứng với em hơn tất cả. Những thứ anh không biết, anh sẽ học. Những thứ anh làm không tốt, mong em chỉ bảo cho anh.
Vân Thường Hi vuốt ve má của anh, tận đáy lòng dâng lên cảm giác ấm áp vô bờ. Cô nói:
- Khang Dụ, anh có xứng với em hay không, trong lòng em biết rõ. Em thích anh, thích con người của anh, cho dù đôi khi anh hay cau có, nóng nảy, chỉ biết cứng nhắc làm theo quy tắc, nhưng những điều đó mới là thứ làm em nhớ mãi. Lúc anh nghi ngờ bản thân, chính là lúc anh không xứng với em nhất. Vậy nên, ông chú của em phải tự tin lên nhé! Em yêu anh nhất, chỉ yêu có một mình anh thôi.
Bàn tay đặt trên eo của Vân Thường Hi khẽ siết chặt. Đây là lần đầu tiên có người nói yêu anh, có người nói thích những khuyết điểm của anh. Sống mũi anh thoáng cay nhẹ. Lập Khang Dụ dùng giọng nói trầm ấm của mình gọi tên cô như thể đó là thanh âm khiến anh thoải mái nhất.
- Thường Hi…
- Em ở đây.
- Thường Hi…
- Ừm.
Vân Thường Hi vẫn kiên nhẫn đáp lại anh.
- Thường Hi, anh thích em, yêu em nhiều lắm.
Lập Khang Dụ ngửa cổ, từ từ tiến sát đến phía cô. Vân Thường Hi cũng khép mắt, chậm rãi cảm nhận được bờ môi ấm nóng của đối phương áp vào môi mình.
“Thình thịch, thình thịch!”
Cô im lặng lắng nghe nhịp tim của mình, nhịp tim rung lên vì những cảm xúc thăng hoa, vì tình cảm đong đầy mà Lập Khang Dụ gửi đến. Quả thực anh tự ti về sự thiếu tinh tế của bản thân mình, nhưng sau khi nghe cô nói, anh lại cảm thấy an lòng. Lời của Vân Thường Hi chính là bằng chứng cho địa vị của anh trong lòng cô.
—
Thời gian dưỡng thương của Vân Thường Hi tương đối dài, hôm nay là tròn hai tháng kể từ sau vụ tai nạn máy bay. Những bạn học khác đã bắt đầu đăng kí nguyện vọng đại học, cô cũng không thể ngồi yên được. Lúc trước Vân Thường Hi định đi du học Hà Lan, bây giờ không làm kịp giấy tờ để nhập học nữa cho nên cô quyết định ở trong nước học đại học trước, sau đó mới tính tiếp. Hơn nữa bên cạnh cô còn có một ông chú, cô không nỡ đi xa một thời gian lâu như vậy.
Vân Thường Hi tranh thủ khoảng thời gian còn lại để ôn tập, chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Với thành tích của cô, việc thi đậu vào trường trọng điểm không hẳn là việc khó, nhưng vì lúc trước xảy ra khá nhiều chuyện, cả Vân Chính Toàn và Mỹ Tuyết Lệ đều không muốn cô căng thẳng cho nên chỉ khuyên cô chọn vào một trường tầm trung. Mặc dù quy mô trường không lớn, cũng không nổi tiếng bằng các trường trọng điểm nhưng so ra vẫn là trường đứng đầu của cả vùng.
Trong thời gian cô bận rộn với việc học, Lập Khang Dụ cũng xin nghỉ hẳn ở nhà họ Vân để ra ngoài mở lớp dạy quyền anh. Anh đã sớm nói chuyện này với Vân Chính Toàn, chỉ là ông vẫn tiếc nên đến giờ mới chịu đồng ý. Lớp quyền anh của Lập Khang Dụ tuy mới mở cửa nhưng lại có khá đông người tới theo học, chủ yếu là vì được giới thiệu. Hôm khai trương, đội trưởng Từ cũng tới. Ông vỗ vai anh, cười nói:
- Chúc mừng cậu. Lúc trước còn định mời cậu về làm huấn luyện viên, bây giờ xem ra không còn cơ hội nữa rồi. Nhưng không sao, sau này nếu có người nào tinh anh, cứ giới thiệu đến tổng bộ cho tôi, đảm bảo sẽ không làm phụ lòng cậu.
Anh chỉ đáp lại đơn giản:
- Còn xem ý họ.