Xung La: rốt cuộc là có chuyện gì? tại sao lại ra nông nỗi này
Xung Manh im lặng 1 lúc sau đó kể lại cho nhị ca nghe chuyện vừa xãy ra sau đó Xung La bỗng khẽ cau mày nhưng lại cười cười: viên đá đó vốn dĩ nuốt vào thì rất khó phát huy công dụng phải nghiền nát ra rồi pha với nước mới có công hiệu muội ấy nói cô gái kia không biết nên đã nuốt vào bụng sao?
Xung Ảnh: quá đáng! ta không làm sai gì cả vậy mà lại bị đánh như thế này
Xung La: cứ coi như là Manh Linh trả thù cho người tì nữ gián điệp kia đi, mà cũng phải nếu đệ mở miệng giải thích cho con bé nghe để nó hiểu thì cũng không khiến nó ghét đệ như vậy, tới chuyện của cô gái kia người đầu tiên nó nghi ngờ chính là đệ cũng phải
Xung Ảnh nghe nhị ca nói xong liền bước đi tới phòng của Manh Linh bênh đây Manh Linh đang tức giận la hét với đại phu vì không chữa được cho Nhạn Diên, gương mặt mỹ nhân của Nhạn Diên bây giờ càng lúc càng khó coi vô cùng đau đớn thống khổ như sắp chết vậy. Xung Ảnh đi vài phòng tiến đến ôm chặt Manh Linh mặt cho Manh Linh giãy giụa không ngừng nhưng không có tác dụng
Xung Ảnh: ta không hề biết viên đá đó phải nghiền nát và pha với nước mới có thể sử dụng muội muộ lúc muội nói với cô ấy những gì ta đều nghe rồi, năm xưa tì nữ bị ta giết ấy thật sự là gián điệp của nước Phổ ta nhiều lần cảnh cáo ả ta nhưng ả ỷ mình được muội yêu thương nên không sợ tới 1 ngày ta chính mắt nhìn thấy ả bỏ độc vào bánh của muội cho nên ta mới giết chết ả. Xung Ảnh: Người này còn cứu được nếu muội cứ làm loạn cô ấy sẽ chết thật đó. nghe tới đây Manh Linh đã thôi giãy dụa quay đầu nhìn tam ca với ánh mắt khó tin xen lẫn cảm động
Xung La đi tới coi tình hình của Nhạn Diên thấy cô sắp không trụ nổi nên đã nói 1 câu
Xung La: nô nương cô hãy cố lên, cô còn phải giúp đỡ chúng ta rất nhiều bây giờ ta giữ mạng cho cô, sau này cô hãy bên cạnh chăm sóc cho muội muội của ta
Manh Linh: nhị ca -a huynh có thể cứu sống cô ấy sao?
Xung La: nếu cô động ý giúp chúng tôi chúng tôi sẽ cứu cô cô có làm được không?
Nhạn Diên trong cơn đau thống khổ nghe thấy giọng nói của Xung La giống như dây thừng cứu mạng cô liền ra sức kéo nhẹ góc áo của Xung La biểu thi đồng ý. Lập tức Xung La đem nước ấm rót vào họng Nhạn Diên thêm 1 vài thứ gì đó có mùi hương thơm ngát khiến cho Nhạn Diên đã đau không ích cuối cùng Nhạn Diên ngất đi. Manh Linh thấy sắc mặt Nhạn Diên đã đỡ hơn rất nhiều vội vàng cảm ơn nhị ca Manh Linh cũng quay về phía của Xung Manh xin lỗi vô cùng chân thành, gương mặt Manh Linh đã đỏ bừng vì xấu hổ cũng như áy náy tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm mà cô cũng quá nóng nảy, thấy muội muội xin lỗi còn trông vô cùng thành khẩn Xung Ảnh cười cười nói: ta không sao ai bảo muội là muội muội ruột của ta chứ?
Manh Linh: tại sao huynh lại không nói cho ta biết? tại sao lại dấu ta?
Xung Ảnh: lúc ấy muội còn quá nhỏ ta thấy muội rất tinh tưởng cô ta nên không nói.. ta sợ muội sẽ thất vọng rồi buồn thà là muội ghét ta còn hơn là buồn và thất vọng
nghe xong câu trả lời trái tim Manh Linh thắt lại từng đợt huynh ấy cứ nghĩ đó là hay là tốt cho ta nhưng huynh ấy đâu biết, cho dù thể nào Manh Linh vẫn sẽ tin tưởng người nhà của mình cho dù có buồn nhưng việc bị đối xử như thế càng đau hơn
2 anh em bộc bạch với nhau tất cả xong hiểu lầm như bức tường to lớn luôn ngăn cách Manh Linh đến gần Xung Ảnh cũng đã bị phá vỡ 2 người họ bây giờ đã có thể nói chuyện với nhau rồi, còn Xung Ảnh nghĩ em gái mình ghét mình nên cố gắng tránh xa em gái sợ rằng cô lại nhớ chuyện xưa lại buồn nhưng giờ đây sau khi nói rõ mọi chuyện thì lại không giống viễn cảnh mà Xung Ảnh tượng tượng ra chút nào cô em gái mà hắn nghĩ sau khi biết sự thật sẽ vô cùng tổn thương thì ra chính hắn thời gian qua đã khiến cho em gái mình bị tổn thương không ích tự trách và hốn hận vô cùng
(* lưu ý: hoàng thất Xung Manh vô cùng yêu thương nhau các anh trai đều là kẻ cuồng em gái)