Tố Di: nếu tôi đã dám đến đây thì cô không cần hỏi điều đó!
Mạc Mạc lập tức chỉ dẫn Tố Di phải bước đi như thế nào để không bị mắc bẫy dưới đất, quả thật mấy cái bẫy tinh tường này rất đáng sợ Tố Di chỉ lỡ chân 1 bước thì đinh từ dưới nền nhà đã phi thẳng lên trời trực tiếp đâm vào họng của Tố Di may mắn Mạc Mạc nhanh tay lụm cục đá lúc nãy ném vào cây đinh chỉ cách 1 chút nữa là đâm rách họng Tố Di rồi.
Tố Di: Cảm ơn cô rất nhiều
Tố Di tiếp tục đi tiếp đến bên cạnh Mạc Mạc, Mạc Mạc vừa thao tác nhanh nhạy gỡ những chiếc xích sắt đó vừa nhanh chóng chỉ dẫn Tố Di phối hợp cùng mình nhưng hình như Phổ Trạch từ lần trước đã giở trò với chiếc xích này rồi. Thời gian không còn nhiều hiện tại đã là buổi chiều chỉ cách vài canh giờ nữa là hắn trở lại, còn không biết hôm nay hắn có đi đến đây sớm không.
Tố Di và Mạc Mạc chảy mồ hôi không ngừng lo sợ cùng hồi hợp nếu như họ chậm trễ hắn trở lại thì không thể nào chạy được còn Tố Di và Mạc Mạc khi bị phát hiện chắc hắn sẽ bị xử tội vô cùng nặng lần trước bẻ khóa hắn đã nắm cổ Mạc Mạc siết đến sắp tắt thở mới thả ra sau đó còn đánh cô 1 trận vô cùng nặng, hiện tại... thời gian trôi qua càng nhanh tim của 2 người cũng đập càng mạnh mẽ.
Cái khóa này vô cùng chắc chắn, mới phá được bước cuối cùng vậy mà lại bị bắt phá lại cả 2 còng chân và tay đều cô cùng chắc Mạc Mạc mở vô cùng gấp gáp Tố Di càng sợ hãi hơn trời sắp tối rồi, *Tách* tim của cả 2 hẫn đi 1 nhịp cả 2 sợi dây đều được phá rồi. Lập tức Mạc Mạc cùng Tố Di chạy ra khỏi đó nhưng xích vừa bị phá thì tất cả cạm bẫy đều bị kích hoạt Mạc Mạc dùng khinh công của mình nhanh chóng nhảy khỏi chiếc hố đầy rắn có mấy cái búa và kim tẩm thuốc mê liên tục phi về 2 người nhưng bao nhiêu hi vọng đều ở đây nếu cô bỏ cuộc thì chắc chắn sẽ không còn đường lui
Mạc Mạc cắn răng đứng trên ổ rắn đợi cho các cái bẫy kia hết ám khí Tố Di thì ôm chắc cái cột còn đang lung lay khi bị nó quơ chúng thì bay vào nhà hàng vạn cái phi tiêu xiên cho thành thịt vụn. Mạc Mạc nhẫn nhịn cảm giác bị mấy loài rắn kinh tởm nhơ nhuốc bò lên chân vừa hết ám khí ngay thời cơ Tố Di ra dấu Mạc Mạc dùng cây trâm đang cài trên tóc đâm mấy con rắn đang bò trên chân cô, nhanh như chớp bọn chúng muốn đớp cô 1 miếng nhưng Mạc Mạc đâu có ngu 2 tay 2 cây trâm rọc chết mấy con liên tiếp sau đó cô nhảy lên đạp mạnh vào chậu hoa bỉ ngạn đang nỡ mà tàn nhẫn dẫm chúng dưới chân. để tạo lực mạnh mẽ mà rơi về phía trước Tố Di nhanh tay bắt lấy Mạc Mạc trước khi cô bị mấy cái gai to ở dưới chân đâm, khoảng cách giữa cô và mấy cây gai đó chỉ 1 khoảng không khí nhỏ khi mắt cô chỉ cách cây gai 1 chút thì Tố Di đã nắm lấy tay cô kéo ra phía trước nữa, cả 2 té ngã ra sau nhưng lập tức chạy đi
Mấy ngày này Tố Di cùng thuộc hạ là A Ngọc đã dò la địa hình cũng như nơi chạy thoát ở đây, biệt viện này nằm ở 1 khu rừng nhỏ nhưng 4 phía xung quanh đều bị Phổ Trạch sắp đặt bẫy chỉ cần sơ xẩy thì mất mạng như chơi. Tố Di cùng Mạc Mạc chạy theo đường mà mấy cục đá đã được để sẵn họ thành công thoát ra ngoài mà không bị bắt gặp hay trúng bẫy, đi ra ngoài A Ngọc đã chờ sẵn A Lang cưỡi ngựa cùng A Ngọc, Mạc Mạc cùng Tố Di cưỡi ngựa trên đường đi y phục của Mạc Mạc và Tố Di đều bị rách nhưng họ không thể quay lại lấy mảnh vải để phi tang chứng cứ, thời gian vô cùng cấp bách họ phi như điên ra khỏi khu rừng. Đi đến ranh giới giữa nước Hồ Nam và Nước Phổ, Phổ Trạch rất thâm hắn dấu Mạc Mạc ở trong khu rừng vắng vẻ mà hầu như cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài, trong thành không có các tỉnh khác cũng không có không ai ngờ được hắn dấu Mạc Mạc ở nơi biên giới mỏng manh này vì khi chiến tranh nổ ra Mạc Mạc sẽ chết không có đất chôn ngày. Người ta gọi đây là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Đám người bọn họ đi qua biên giới tới khi trời tối họ mới dám nghĩ ngơi ở 1 khách điếm ven đường không gây chú ý
Còn Phổ Trạch vì hôm nay có nhiều việc công vụ và mấy công thần quấy nhiễu quá phiền toái thì tới tận đêm khuy hắn mới đến biệt viện vừa đi vào thì nhìn thấy đống dây xích nằm trên mặt đất rắn bọ, búa và cả phi tiêu khắp nơi trên sàn nhà. Hắn lấy tay đấm mạnh xuống bàn nhỏ không ngờ được Mạc Mạc mấy ngày nay ngoan ngoãn vậy mà lại âm thầm tìm cách trốn thoát, lửa giận bùng lên đôi mắt đầy tia máu của hắn đã nổi lên sát khí, sau đó hắn đi vào nhà những con rắn đã đến ở phía ngoài hắn không quan tâm nhưng trâm cài tóc của Nhạn Diên mà con ả đó dám lấy ra rọc người của mấy con rắn bẩn thỉu thậm chí con ả đó còn vứt đi cây trâm xuống hố quần áo mà Nhạn Diên trước đây mặt cũng bị rách không khác gì 1 vải lau, những thứ đó từ trước tới giờ Phổ Trạch luôn nâng niu như trân bảo hắn chưa từng cho thế thân nào động vào, vậy mà con ả đáng ghét đó dám là hư tất cả.
Đêm đó cấm quân của triều đình đã được lùng xùng khắp nơi hắn không tin Mạc Mạc có thể chạy đi xa!
Mạc Mạc vào khách điếm cô muốn nghĩ ngơi vì đã đi rất xa nơi khu rừng đó nhưng mà trong lòng của bọn họ ai cũng lo sợ vô cùng A Lang đang định thức để canh cho họ đi ngủ nhưng bỗng hắn dừng lại trọn tròn mắt: Cô nương tại sao trên người của cô lại có mùi hương đặt biệt?
Cả 3 người thót tim Mạc Mạc ngửi thử mùi hương trên người mình, đây không phải là mùi bình thường hay sao?
Tố Di lập tức ngửi mùi trên người Mạc Mạc, mùi này rất lạ chỉ có người bên cạnh mới ngửi được còn người mang mùi hương thì không. Tố Di ngay lập tức hiểu ra thủ đoạn của Phổ Trạch cô ấy đã rất rõ rồi, để tránh Mạc Mạc chạy trốn có lẽ hắn đã rắc mùi hương đặt biệt nào đó lên người của Mạc Mạc vì vậy trong mấy lần Mạc Mạc chạy trốn đó đều bị hắn không chút khó khăn mà tìm được cô ấy
Mạc Mạc cũng đã nghĩ ra cô sợ hãi nếu đã là mùi hương đặt biệt thì có lẽ chó săn hoặc là thứ động vật nào đó sẽ tìm ra được vị trí của cô. Mạc Mạc suy nghĩ 1 hồi sau đó đi vào phòng tắm cô dùng rất nhiều nước chà cọ cả cơ thể đầy vết thương của mình dù rất đau khi những vết thương cũ còn hở miệng chảy máu nhưng cô vẫn dội nước nóng vào Tố Di bên cạnh nhìn mà thương cô vô cùng A Ngọc cũng đi tìm hỏi ông chưởng quầy các loại thuốc bắc nhưng ở đây chỉ là 1 khách điếm nhỏ có nơi tắm rửa là đã vô cùng may mắn rồi lấy đâu ra thuốc bắc. Mạc Mạc nói: Có lẽ những ngày qua hắn đã để thứ mùi hương đó vào người của tôi qua thức ăn và đồ uống, cho nên dù kì cọ đến cỡ nào thì mùi chỉ mất 1 chút lát lại có lại.
Tố Di thì bên cạnh Mạc Mạc nói: Thời gian chúng ta gặp nhau lần trước không lâu nhưng mà cô đã thay đổi bất ngờ, có lẽ Phổ Trạch cũng cảm thấy cô quá giống tỷ tỷ của ta cho nên mới đối xử cẩn thận với cô như vậy nếu là người khác thì ta đã có thể bạo vệ cho cô hơn 1 chút nhưng hắn đối với cô quá cực đoan ta không thể nào làm gì được
Mạc Mạc mỉm cười dù cô đang rất đau và sợ hãi nhưng mùi vị của tự do khiến vô cô cùng hạnh phúc: Tôi không sao! chỉ cần thoát khỏi hắn tôi đã hạnh phúc lắm rồi.
Tố Di băn khoăn nhìn Mạc Mạc 1 bông hoa trắng tinh khiết bị hắn vấy bẩn bị hắn nhuốm màu cứ ngỡ Mạc Mạc đã trở thành 1 người giống như hắn muốn nhưng cô ấy ngoài mặt phục từng bên trong từng bước mưu tính muốn cứu mình thoát khỏi chốn địa ngục. Đến cả người đa nghi như Phổ Trạch cũng qua mặt được Tố Di cũng có vài phần khâm phục. Khát vọng được sống của Mạc Mạc quá mạnh mẽ và kiên cường cô ấy cho dù bị chà đạp nhưng không hề bị tàn lụi ý chí, quyết tâm của cô ấy không hề bị mai mọt như những nữ tử bị hắn giam cầm trước đây. Tuyệt vọng mà tự sát