Nhạn Diên: um...m A Ngọc ngươi mau đóng cửa lại đi mà ~ ta khó chịu quá A Ngọc-c A Ngọc!
Nhạn Diên mở mắt ra 3 con người đang nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác xa lạ khiến cơn mê man lúc buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất
Xung La: haz cuối cùng cũng đã tỉnh rồi..
Manh Linh: cô nói được rồi kìa! cũng may không ảnh hưởng tới tính mạng nếu không ta sẽ áy náy chết mất
Nhạn Diên:... đây là Xung Manh ư? tứ công chúa, tam hoàng tử..vị này là?
Xung La: ta tên là Xung La nhị hoàng tử của đế chế Xung Manh cũng là người cứu sống cô đó
Xung Ảnh: bây giờ cô đã nói được rồi, cô có thể cho chúng tôi biết cô rốt cuộc là ai?
Nhạn Diên chần chờ 1 lúc bây giờ đang ở nước địch lại còn trong tầm tay của các chiến binh mạnh mẽ nhất đế chế Xung Manh nữa Nhạn Diên yếu đuối như vậy sơ hở là họ có thể bóp nát cổ của cô, nhưng nếu không nói ra sự thật 1 khi họ biết được thì cái mạng của cô cũng sẽ không giữ nổi, nói thật cũng chết, nói dối cũng chết thôi thà nói thật còn hơn có lẽ họ sẽ buông tha cho cô vì cô có quan hệ tốt vs Tứ công chúa mà nhỉ?
Nhạn Diên: tôi tên là Kiều Nhạn Diên người nước Phổ là đích nữ phủ vương gia đang mất tích, tôi bỏ trốn bởi vì muốn tự do vô tình lại bị 1 tên thần kinh người Đông tinh tên là Hàn Lâm bắt cóc muốn lấy tôi đi cầu thân với nước Xung Manh nhưng tôi từ nhỏ đã học rất nhiều thứ liên quan chính trị nên cũng đã học qua không ích thứ,nhất là đại đế quốc Xung Manh đối địch với nước Phổ từ xưa tới nay. Tôi biết hoàng thất nước Xung Manh càng biết ngôn ngữ chữ viết, phong tục của Xung Manh vì hiểu biết về nước Xung Manh nên tôi đã dụ được tên Hàn Lâm đó vào khu rừng lúc bò ra ngoài thì tôi nghe tiếng ngựa,đánh cược mình có được sống hay không cũng may là tứ cô chúa cứu tôi ra mọi chuyện về sau thì mọi người đều biết
thân phận của Nhạn Diên rất cao bọn họ cũng biết chút ít về nước Phổ Vương gia là 1 người có thế lực rất lớn trong triều vậy mà cô nô tì nhỏ bé này lại chính là đích nữ phủ vương gia. Nghe Nhạn Diên nói xong Manh Linh im lặng cũng không trách Nhạn Diên được dù sao lúc nhặc về Nhạn Diên cũng bị câm không thể nói rõ như vậy.
Xung La: thân phận của cô thật sự là như vậy sao?
Nhạn Diên: tôi không nói dối, bây giờ chắc hình của tôi đã bị dán khắp kinh thành của nước Phổ rồi nếu ngài không tin tôi,có thể cử người đi điều tra
Xung Ảnh: Manh Linh! muội không thể ở cùng người của nước địch, cô ta có thể làm gì muội không biết, quá nguy hiểm!
Manh Linh: ca ca ta biết nhưng cô ấy như vậy thì có thể làm được cái gì chứ? yếu đuối mỏng manh như vậy.. chỉ e là xách 1 thùng nước cũng không nổi, ca ca ta không muốn mất thêm ai nữa cô ấy rất tốt với ta, mấy ngày qua cô ấy luôn làm tốt việc của mình
Xung Ảnh: không được! ta không cho phép cô ta tiếp tục hầu hạ muội nữa
Nhạn Diên: khoan đã, các vị! ta không muốn ở lại đây.. ta muốn đến giao nhân tộc tìm người thật sự rất cảm tạ vì đã cho ta ở lại mà..
Xung La: lúc ta cứu cô ta đã nói: cô phải trở thành người bên cạnh em gái ta bây giờ cứu cô xong cô muốn trở mặt à?
Xung Ảnh: ta thấy cô cũng đã lập công cứ coi như là ta đền ơn, ta sẽ cho phép cô đi
2 mắt Nhạn Diên sáng rực rỡ cực kì mê hồn nhìn thẳng vào Xung Ảnh dáng vẻ ngạc nhiên xen lẫn phấn khích khiến cho ai nhìn vào cũng thấy đỏ mặt tía tai, mái tóc màu đen dài mềm mượt xõa ra 2 bên vai Nhạn Diên còn mặt 1 bộ bạch y màu trắng vô cùng tùy hứng nhưng lại vô tình càng thêm phần đẹp đẽ kiều mị, dáng vẻ của Nhạn Diên rất mê hoặc nhưng cô lại có 1 đôi mắt trong trẻo rất thuần khiết trong đó lại có chút đau buồn đọng lại trong đáy mắt sâu thẩm kia vẻ đẹp thâm tình vạn chủng, mê loạn chúng sinh. Xung La đứng xa nhìn thấy dáng vẻ của Nhạn Diên còn mấy phần rung động nói gì tới người trước mặt Nhạn Diên là Xung Ảnh hắn là nam nhân chưa vợ chưa tình nhưng 1 cô nương xinh xắn mỹ mạo như vậy ai mà không rung động. Mặt dù không muốn chấp nhận nhưng trong lòng của Xung Ảnh đã cảm thán mỹ nhân này xinh đẹp rạng ngời, khiến người khác khó mà rời mắt càng khiến người khác động tâm động tình
Xung La: haz nếu cô muốn đi thì cũng phải báo đáp ta chứ cô nương? ta đã thức trắng 2 đêm để cứu sống cô đó, nếu cứ bỏ đi như vậy khác nào cô là đồ ăn cháo đá bác đâu?
Manh Linh: nhị ca huynh đừng làm khó cô ấy, thật sự lúc trước muội đã hứa với cô ấy nếu khỏi bênh về họng thì sẽ thả cô ấy đi, không sao mà
Xung Ảnh: cô ấy có ơn với đệ nên đễ cô ấy đi đi
Xung La: mềm lòng thì dễ chết đấy, đó là bài học đầu tiên phụ vương dạy chúng ta đệ quên rồi sao? cô nương nếu như cô không ở đây ta cũng không còn cách nào khác, bắt trói cô lại thôi!
Nhạn Diên: giờ ta đã bỏ hết mọi thứ liên quan đến phủ vương gia ta chỉ là 1 người bình thường cũng không có thứ gì có thể đàm phán với ngài, hay là như vậy đi ta sẽ ở lại Xung Manh theo yêu cầu của ngài 3 tháng sau đó ta rời đi được không?
nghe thấy cô đàm phán với mình Xung La thấy thật nực nười nữ nhân yếu đuối này chỉ cần hắn muốn cái cổ nhỏ nhắn trắng trẻo của cô sẽ bị đứt ngay lập tức cô lấy tư cách gì mà đàm phán với hắn chứ? Xung La cảm thấy vô cùng khinh bỉ lời nói vừa rồi của Nhạn Diên hắn bĩu môi ra vẻ không đồng ý