Lãng Minh mấy ngày nay ngày ngày ở bên cạnh cô, hắn chăm sóc và cẩn thận tỉ mẫn làm những việc nhỏ nhặt nhất cho Hạ Lam, Minh Lãng từ khi đến phủ tướng quân ở Xung Manh lúc đầu gia đình của Hạ Lam không thích hắn cho lắm nhưng khi biết Minh Lãng không liên quan gì đến hoàng thất chỉ là 1 chàng trai bình thường thì cũng từ từ chấp nhận cậu chăm cây và thưởng rượi cùng tướng quân, cùng đi chợ xách đồ và ăn nói rất khéo cũng khiến cho mẹ của Hạ Lam hài lòng. Còn Lãng Minh thì ở bên cạnh Hạ Lam với tư cách là 1 người hộ vệ nhưng hắn luôn chăm sóc tỉ mĩ cho Hạ Lam từng chút 1
Hạ Lam cũng cảm nhận được những điều quan tâm nhỏ nhặt nhất từ Lãng Minh, tóc của Hạ Lam cũng là hắn đi hái lá tự tay vò trộn cùng thảo dược giúp cô làm ra loại nước vô cùng thơm, mỗi ngày khi thức giấc Hạ Lam sẽ được nhận 1 bó hoa tươi do Lãng Minh thức sớm để xếp hàng mua hoặc tự tay hái.
Hạ Lam sống cùng hộ vệ này mấy tuần mà sắp thành 1 chú heo con tròn trịa luôn rồi. Bởi vì Lãng Minh không cho cô động vào 1 thứ gì hết hắn làm sẵng chỉ đợi Hạ Lam dùng. Hằng ngày Hạ Lam đọc sách, múa ca, hoặc luyện võ cùng Lãng Minh, khi thì đi chơi tụ tập cùng các tỷ muội khi ấy mọi người đều sẽ khen Lãng Minh không ngớt lời.
Cả 2 người sống bình yên như thế cũng gần 1 tháng.
Hạ Lam: Lãng Minh!! huynh mau đến dội nước vào tóc cho ta đi
Lãng Minh xách 2 thùng nước lớn, tay áo thì xoắm lên quần cũng xoắn lên để không bị ướt, hắn vừa để thùng nước xuống lền ngồi kế bên Hạ Lam mà dội nước còn cô thì cuối đầu vò tóc cho sạch
Hạ Lam đang gội thì la: Lãng Minh, nước gội vào mắt của ta rồi
Lãng Minh lập tức cuống quých, hắn rửa tay cho sạch sau đó nâng mặt của Hạ Lam lên nhìn thấy cô nhắm chặt mắt hắn lấy nước sạch từ từ đổ xuống, 1 lát sau thì nước gội cũng trôi hết để lộ ra gương mặt xinh xắn của Hạ Lam làm Lãng Minh vội rụt tay về
Còn Hạ Lam khi mở mắt ra cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng vô cùng của Lãng Minh thì phì cười. Cô liền trêu trọc đổ nước lên áo của hắn, Lãng Minh cũng hùa theo đổ lại nước lên đầu của Hạ Lam cả 2 đang cười đùa vô cùng vui vẻ thì phía sau lưng Lãng Minh 1 tên nam nhân mặt mày nhăn nhó khó chịu đang đứng dựa tường nhìn họ cười vui vẻ với nhau
1 giọng nói đầy chua chát vang lên: giữa thanh thiên bạch nhật các người không biết xấu hổ sao?
Đó là Xung Cảnh hắn ngày đêm suy nghĩ lại vì cái tôi của mình tới mấy tuần trước mới lên ngựa đưa đội quân của mình hùng hậu mà tiến về Xung Manh, khiến cho cả thành Xung Manh bấn loạn, họ nghĩ sắp xãy ra chiến tranh giành quyền lực hoặc là có chuyện gì rất lớn xãy ra rồi. Nhưng không
Vừa vào thành Xung Cảnh không thèm đi bái kiến cha của mình mà đi đến thắng phủ của tướng quân khiến họ bất ngờ không thôi. Hắn nói: nhạc phụ đại nhân, con đến đoán Tuyết Vấn.
Tướng quân biết con gái mình vì bị tổn thương cho nên mới trở về, cho dù đội quân của Xung Cảnh có hùng hồn như thế nào ông ấy cũng quyết không cho hắn vào cửa. Khiến cho Xung Cảnh đành đứng cuối đầu, thấy Đại Vương của mình cuối đầu tất cả đội quân đi theo sau cũng cuối đầu, dân chúng nhìn mà lóe cả mắt.
Đây chỉ là 1 đội nhỏ của Xung Cảnh nhưng đã gây ra chuyện chật phố rồi thử hỏi nếu như Xung Cảnh ra tay thật không biết sẽ còn khủng bố như thế nào. Thấy người dân bị gây trở ngại tướng quân đành cho Xung Cảnh vào phủ.
Hắn ngày đêm lo lắng cuối cùng mọi chuyện cũng đã xãy ra theo như những gì hắn nghĩ, nhìn đôi nam nữ vui vẻ ríu rít Xung Cảnh thấy trong lòng mình khó chịu vô cùng, cuối cùng cũng không nhìn nỗi nữa liền lên tiếng, nhưng từng lời từng lời hắn nói đều mang theo mùi giấm chua nồng nặc. Hắn nghĩ dù sao Hạ Lam cũng sẽ tha thứ cho hắn mà thôi.
Nhưng hắn đã nhầm, khi cất tiếng cả 2 người đều hướng mắt vào hắn nhưng biểu cảm của họ khiến Xung Cảnh chết đứng. Không ngờ Hạ Lam người mà hắn nghĩ đang giận dỗi khó chịu khi nhìn thấy hắn sẽ mừng tới mức phát khóc ai ngờ cô chỉ nhăm mặt khó chịu xen lẫn bất ngờ hỏi: Đại Vương? làm gì ở đây vậy?
Biểu cảm chán ghét đó khiến hắn như bị đâm mấy nhát kim vào lòng bàn chân, vừa thốn lại vừa khó chịu không thể tả.
Xung Cảnh còn cố chấp nghĩ rằng Hạ Lam bao dung cho hắn như thế, chắc chắc chỉ cần 1 câu xin lỗi thì cô ấy sẽ tha thứ mà..... phải không?. Truyện Điền Văn
Xung Cảnh đứng lưng dựa tường tay cầm 1 thanh kiếm mặt hắn không chút cảm xúc: ta chỉ đến để xin lỗi nàng thôi, nàng đừng giận ta nữa Tuyết Vấn
Hạ Lam khó chịu ra mặt: đừng gọi ta là Tuyết Vấn, ta có tên! ta tên là TÔ HẠ LAM Tuyết Vấn của ngài đã chết rồi, giờ chỉ có Tô Hạ Lam mà thôi
Xung Cảnh chết đứng hắn không nghĩ cô lại như vậy, nhưng sự cố chấp khiến hắn vẫn bám víu vào quá khứ: Tuyết Vấn, ta biết nàng đang rất giận nhưng ta đã đuổi mấy cô nương kia hết rồi mà, nàng quay trở lại bên cạnh ta được không? ta thật sự rất nhớ nàng, ta thật sự...thật sự rất nhớ
Hạ Lam gằng giọng cô đanh thép mà răn đe: thưa đại điện hạ, tôi tên là Tô Hạ Lam. Không phải là Tuyết Vấn.
Lãng Minh đứng 1 bên không có í định xen vào chuyện riêng của Hạ Lam hắn chỉ ở bên cạnh cô khi nào Xung Cảnh có hành động quá khích Lãng Minh sẽ dùng hết sức mà bảo vệ Hạ Lam.
Xung Cảnh nghe thấy lời nói tuyệt tình của Hạ Lam mà vẫn chấp mê bất ngộ, hắn vẫn tin cô sẽ tha thứ bao dung cho hắn như ngày xưa.
Xung Cảnh đi tới nắm lấy tay của Hạ Lam 1 cách thận trọng Lãng Minh bên cạnh đã rút kiếm chĩa vào cổ hắn nhưng Xung Cảnh vẫn cứng đầu kéo Hạ Lam đi ra ngoài cửa, mặc cho lưỡi kiếm nhọn chỉ 1 chút là cứa đứt cổ hắn nhưng hắn vẫn điên cuồng như vậy.
Hạ Lam thấy kiếm đã đâm vào cổ của hắn cô hoảng sợ vội la: Lãng Minh!! huynh mau rút kiếm lại, đây là mệnh lệnh, mau rút kiếm
Lãng Minh dù không muốn như cũng phải rút kiếm lại, Xung Cảnh thấy vậy liền ảo tưởng Hạ Lam còn yêu mình hắn kéo Hạ Lam ra cửa mặc cho cô la hét hắn vẫn không buông tay: Hạ Lam!! đây là đại đội quân mạnh nhất của ta!! bọn họ chỉ đến đây với mục đính đón nàng trở về thành thôi, Hạ Lam trở về cùng ta đi, nàng thích thứ gì ta sẽ cho nàng thứ đó, cả giang sơn cũng có thể cho nàng
Hạ Lam bước ra sững sốt mà chết đứng tại chỗ cả đoàn người hắc binh mạnh nhất của hắn, đứng trước phủ nhà cô mi mắt Hạ Lam giật giật liên hồi, cô đã thấy Xung Cảnh tỏ lòng xin lỗi điều mà hắn chưa từng thật lòng thì hôm nay hắn đã xin lỗi cô vô cùng chân thành nhưng hiện giờ Hạ Lam đã chán ghét Xung Cảnh tột cùng, cô không thích hắn nữa, đang định nói lời xin lỗi thì quân sư bị Xung Cảnh bắt đi theo đã lên tiếng: Tuyết Vấn cô nương, ngài ấy vì cô đã lao công khổ tứ thật chí còn giết chết hết mấy nữ nhân kia vì họ mà cô bỏ đi đó.
Dứt lời Hạ Lam hét lớn: toàn bộ đội quân nghe đây!!!! từ nay và mai sau tôi là TÔ HẠ LAM, TUYẾT VẤN ĐÃ CHẾT KHÔNG CÒN NỮA!! Hạ Lam hét lớn đến nỗi cổ họng của mình đã đau đớn vô cùng
Cô quay sang nhìn gương mặt tự đắt của Xung Cảnh mà lòng vô cùng tức giận và phẫn nộ * CHÁT * Hạ Lam tát vào mặt của Xung Cảnh 1 cái vô cùng mạnh cô tức giận mà nói: Những nữ nhân đó vì tiền và bị uy hiếp mới phải đi vào tòa thành hầu hạ ngài, họ có tội tình gì? ngài làm sai nhưng lại không chịu nhận lỗi chỉ biết đổ lên đầu người khác, ngài thích thì sủng ái họ không thích thì giết chết họ, sinh mạng của con người vô cùng quý giá họ chính là vì tôi mà chết, nhưng tôi đã làm sai sao?? tất cả mọi việc cũng do ngài, nếu ngài đã thấy hối lỗi yêu tôi thật lòng thì lúc tôi chạy đi vào rừng lúc tôi về nhà mấy tuần trước, ngài đã đuổi theo ăn năn hối lỗi, thứ ngài gọi là tình yêu chỉ là ngài đã quen với việc có tôi bên cạnh cho nên mới bày ra những chuyện điên rồ này! những việc ngài làm có khác nào là cầm thú hay không?? lập tức cút khỏi đây, ngay và luôn tôi không muốn nhìn thấy mặt của Đại Hoàng tử Xung Cảnh nữa, CÚT!!!!
Cả khung cảnh chết đứng vì hình ảnh mới xãy ra Xung Cảnh thì đứng như trời trồng, giờ phút này đây hắn đã thật sự cảm nhận sự thất bại và cái tự trọng của mình bị chà đạp dằn xé đến tận tâm can. Còn đại đội quân của hắn thấy Đại Vương lần đầu bị tát cũng rất bỡ ngỡ những người này thật sự không quan tâm chuyện Đại Vương của họ bị gì họ chỉ quan tâm lần này Lãng Minh chiến thắng mà mừng thầm trong lòng để trở về ăn tiền cá cược của họ