". . . . . . Giặt quần áo mà vui vẻ vậy sao , thật hiếm thấy !" Anh bẹo má cô nói .
"Dĩ nhiên , có người mẹ nào lại không vui vẻ khi giặt quần áo cho con của mình !" Gương mặt hạnh phúc tươi cười.
Anh đứng dựa vào cánh cửa , cười hỏi :"Nếu vậy em cũng nên giặt quần áo cho anh !"
Đang tính trả lời là ‘không’ , khóe miệng cô chợt dừng lại , đáp trả nhẹ nhàng :"Em chỉ muốn giặt quần áo cho con của mình , nếu anh thích , thì không hề gì !" Ngấm ngầm mà hiểu , nếu anh là con của em , em sẽ ưng thuận ngay thôi
Lạc Ngạo Thực cau mày , tức giận quát :"Phó Vũ Nghê , miệng lưỡi của em ngày càng ghê tởm . Ăn nói cẩn thận , không thì sau này người đau lại chính là mình !"
"Ha ha. . . . . ." Chỉ cần anh ta đồng ý để cô đến gần Lạc Dật , dù có làm gì cô cũng không thèm quan tâm :"Hôm nay anh không đi làm à ?!" . Sáng nay cô được nghỉ ngơi , đến tận buổi trưa mới bắt đầu công việc , tức tốc chạy tới phòng của Lạc Dật , tìm đồ dơ để giặt
"Cũng không có gì quan trọng , cho nên muốn ở lại đây cùng em . Đồng thời , muốn kiểm tra xem em có lười biếng việc nhà hay không !"
"Stop . . . . . . chín tuổi là em đã tự mình giặt quần áo rồi !" Cô không suy nghĩ nhiều , nói thẳng ra chuyện tuổi thơ
"A ?! Chín tuổi sao ?!" Chẳng lẽ trong nhà không có một người giúp việc ?! Điều kiện tài chính của Phó gia , không đến nỗi nào phải để con mình như thế ?!
"Sau khi cha mẹ ly hôn , em tự chăm sóc bản thân . Hơn nữa anh cũng biết mà , cho dù bụng dạ không tốt , mẹ ghẻ làm sao có thể yêu thương con chồng . . . . . ." Nói tới đây , động tác của cô chậm lại , trầm tư nhìn Lạc Ngạo Thực :"Bất kể thế nào , cũng cảm ơn anh đã không tìm cho Lạc Dật mẹ ghẻ !"
Anh điều chỉnh tư thế , cười khẽ . Thì ra khi còn bé , cô ấy có cuộc sống không tốt
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lạc Ngạo Thực đi khỏi phòng tắm , bấm nhận cuộc gọi :"Được , tôi sẽ tới ngay !"
"Anh phải đi rồi à ?! Nếu như bây giờ Lạc Dật ở nhà , nhất định em sẽ gần gũi với con !" Vũ Nghê châm chọc nói
"A. . . " Lạc Ngạo Thực mỉm cười , khẽ lắc đầu . "Được rồi , em cứ giặt quần áo đi , một lát nữa anh sẽ gọi tài xế đến đón em !" Vũ Nghê gật đầu , tươi cười nói lời bái bai
Vừa ngâm nga một bài hát , vừa rửa sạch áo khoác cùng quần lót cho con trai , sau đó bỏ vào máy hong khô
Sau khi dọn dẹp phòng ốc của Lạc Dật , nhìn thấy mới có 9 giờ , trong lúc rãnh rỗi , cô đi vào phòng Lạc Ngạo Thực , bên trong không một bóng người , sau đó tự nói với bản thân :"Được rồi , xem như gần đây anh đối xử tốt với em , sẵn tay giúp anh dọn dẹp phòng luôn !"
Gần một tuần này , mỗi ngày anh đều xoa bóp cho cô , hai bên luôn kiếm đề tài tranh luận , lần nào cô cũng thắng lợi khiến cho tâm tình trở nên tốt hơn ——
Vừa đem ga giường sắp xếp lại , điện thoại trong túi chợt vang lên :"Tiểu Na , Có chuyện gì ?!"
"Chị , bản thảo ngày hôm qua chị viết hiện tại em không tìm được , chị còn giữ lại bản gốc hay không ?! Chừng nào thì chị mới tới công ty ?!" Tiểu Na lo lắng , gấp gáp nói.
"Đừng vội , bản thảo chị vẫn còn giữ , bây giờ sẽ gửi cho em !" Vũ Nghê chạy vào thư phòng , lấy usb gắn vào máy tính của Lạc Ngạo Thực .
Do tối hôm qua cô không đem laptop về nhà , cho nên đã mượn máy tính của anh . Sau khi chuyển file cho tiểu Na , vẫn thấy thời gian còn sớm , tiện tay truy cập vào mấy trang web . Đem thông tin đọc đi đọc lại , phát hiện từ ngữ có chút vấn đề , Vũ Nghê nhanh chóng tìm kiếm từ điển bách khoa . Khi cô di chuyển con chuột , một số dữ liệu tìm kiếm trước đó hiện ra
Phản ứng đầu tiên nghĩ rằng có thể là thông tin mà Lạc Ngạo Thực thường xem , Vũ Nghê trở nên hứng thú :"Để xem thử , anh coi những gì !" Cô click chuột , bắt đầu nhìn vào .
Nội dung liên quan đến việc kinh doanh , phương thức tìm hiểu tình hình buôn bán . Tiếp tục di chuyển con chuột , vô tình thấy một danh từ lọt vào tầm mắt , theo bản năng đọc thành tiếng :"Hội chứng suy giảm miễn dịch , thật kỳ lạ , ý nói là sức miễn dịch kém ư ?!" Đang tính tìm tòi , máy tính đột nhiên bị tắt
Vũ Nghê nhanh chóng gắn dây vào nguồn điện , ra là trong nhà bị cúp điện :"Ghét , lúc này tự dưng cúp điện , quần áo còn chưa khô , dữ liệu cũng chưa tìm được . . . . . ."
Oán hận cách mấy cô cũng phải tự giở sách để tra từ , chợt cuộc điện thoại vang lên :"Chị , chị mau nghĩ cách để chúng ta có thể phỏng vấn người phụ nữ kia nha !"
"Ừm , chị biết rồi , hôm nay phải đi một chuyến . Em đi mà nói với giám đốc bộ phận , lần này mà bị tạt nước hay hứng cà chua thúi vào người , nhất định phải bồi thường phí tổn thất tinh thần , tiền thuốc thang , cộng với tiền trang điểm !" Thiệt là , người ta không muốn tiếp nhận phỏng vấn , muốn âm thầm giúp đỡ , cũng không tôn trọng ý tưởng của người ta . Vì sao cứ phải ép buộc phỏng vấn , đây không phải là đang làm khó mình hay sao ?! Ngược lại còn để cô cảm giác được ‘người phụ nữ’ kia không chút thiện lương , lòng dạ vô cùng độc ác !
Đến địa điểm hẹn gặp tiểu Cao , đứng ở lề đường đợi hơn hai phút , xe phỏng vấn rốt cuộc cũng xuất hiện ——
"Chị , có phải trong đài cố tình làm khó chúng ta ?! Cứ như chúng ta thuộc diện nhà báo lá cải ấy , ngày hôm qua em còn bị chó đuổi theo ! Nguy hiểm thật , nếu không phải là em phản ứng nhanh lẹ , mang hết khoai nướng trong tay ném ra , nhất định em đã bị con chó cái kia cắn chết rồi !" Tiểu Cao vừa lái xe , vừa tường thuật lại câu chuyện
"Như vậy đi , hôm nay chúng ta đi tìm tổ trưởng tổ dân phố , nhờ ông ấy giúp đỡ !"
*******************************************************