Mục lục
Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Oa , thoải mái quá. . . . . ." Tắm rửa xong Vũ Nghê liền mặc bộ đồ bằng bông hơi ngắn , bên cạnh bàn ăn là một tô cháo nóng hổi , còn có mấy loại thức ăn nhẹ để ở kế bên
Một ngày mệt mỏi , thật không có hứng chuẩn bị bữa tối , chỉ muốn nhanh chóng lấp đầy dạ dày, và sau đó vào trong giường ngủ một giấc !
Leng keng ——
Tiếng chuông cửa gián đoạn Vũ Nghê dùng bữa . Đã trễ thế này , là ai đây ?!
Vũ Nghê chạy đến cạnh cửa , thấy hình trong video , là một cô bé đội một chiếc mũ màu đỏ
Cô hạ thấp giọng hỏi "Xin chào , cho hỏi ai đó ?!"
"Xin chào , tôi là ‘người giao thức ăn’ , mới vừa rồi có phải ‘chị Phó'; đặt đồ ăn ?!" Giọng nói ngọt ngào xuyên thấu qua ống nghe
Phó ?! Trong căn hộ này , còn có gia đình nào họ Phó nữa ư ?! "Thật xin lỗi , chắc là em nhớ nhầm , chị không có đặt đồ ăn ngoài !"
Nói xong , Vũ Nghê tắt chuông cửa . Vừa mới xoay người thì điện thoại truyền đến tin nhắn
Vũ Nghê vội vàng chạy tới , cầm điện thoại lên , theo thói quen không có nhìn số , trực tiếp mở tin nhắn ra xem
‘Nghĩ đến bữa tối chắc em chưa ăn gì , nên anh đã chủ trương thay em đặt một phần ăn ở bên ngoài . Vẫn là khẩu vị thích hợp hàng ngày của em , đồ ăn ở đây rất vệ sinh , vì vậy em cứ yên tâm mà dùng nhé . Vốn là muốn cám ơn em đã trả lại áo lót giúp anh , nhưng lại sợ em hiểu lầm động cơ này , mặc dù hành động hơi có thất lễ một tý , mong là em sẽ tha thứ cho anh . Sau cùng thì chúc em có một giấc mộng đẹp tối nay ! Lạc Ngạo Thực’ (LNT quả là cao tay ấn )
Nhìn xong tin nhắn , trong lòng cô bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ , không ngừng kinh hoàng . Hành động tỉ mỉ như vậy là của hắn sao ?!
"Leng keng. . . . . ." Tiếng chuông cửa lần nữa vang lên.
"Chị ơi , bữa ăn tối này là do một người khác thay chị đặt hàng đấy !"
"Làm phiền em quá , đưa cho chị !" Vũ Nghê hướng về phía video nói
Thật đúng như Lạc Ngạo Thực nói , thức ăn trông rất sạch sẽ , ăn vào cũng rất ngon, hương vị là lạ
Chỉ là trong lúc dùng cơm , trong đầu đều hiện lên hình bóng của hắn , muốn xóa cũng không xóa hết được
Cốc cốc cốc ——
Tiếng gõ cửa chợt vang lên , không cần đoán , cũng biết người đến là ai.
Cửa phòng mới vừa mở ra , một giọng nói víu von vang lên "Ha ha , biết ngay là cậu chưa ngủ , đến tìm cậu tâm sự đôi chút !"
"Thật đúng lúc , tớ mới vừa ăn cơm xong , cậu ăn chưa ?!" Vũ Nghê hướng người mới vào , thăm hỏi rất tự nhiên
"Ừ , tờ dùng bữa bên ngoài mới trở về đấy !" Quan Tĩnh trên người mặc áo ngủ màu xanh nhạt ngồi trên sô pha "Còn cậu , ăn gì tối nay thế , Tưởng Vũ Hàng không có ở đây , hay cậu lại tùy tiện ăn uống để đối phó ?!" Nói dứt lời , Quan Tĩnh lập tức lắc đầu một cái "À , không . Hình như không phải vậy , mùi vị rất thơm !"
Vũ Nghê bưng qua hai chén sữa tươi nóng hổi , để vào trên khay trà , hời hợt nói :"Tớ đặt đồ ăn mua ngoài . Thế nào , sao lại rãnh rỗi tới chỗ của tớ vậy ?!"
Hai năm trước Quan Tĩnh dời đến phía đối diện nhà trọ của Vũ Nghê , bây giờ hai người lại thành hàng xóm , đồng thời cũng là một MC đài MBS , chỉ là Quan Tĩnh phụ trách bên kênh thể thao
Cô cũng còn rất trẻ tuổi , rất có sức sống và đáng yêu . Bởi vì tính cách hai người bọn họ khá hợp , cho nên trở thành bạn bè thân thiết lúc nào cũng chẳng hay
Chỉ cần có thời gian rãnh là cả hai lại tụ họp với nhau
Quan Tĩnh cười cười , cầm ly sữa tươi lên , không tỏ vẻ giấu diếm , trực tiếp nói "Tối hôm nay hắn không tới tìm tớ , cho nên tớ liền đến đây tâm sự cùng cậu...!"
"Thật quá tò mò nha , người bạn trai thần bí đó hôm nay cũng chịu bỏ cậu sang một bên à !" Vũ Nghê nửa đùa nói , ở cùng Quan Tĩnh cô mới có thể đàm luận thoải mái như vậy
Cô chưa bao giờ thấy qua người bạn trai thần bí của Quan Tĩnh , ừ ~ nghe đâu hắn là một ông chủ lớn của một công ty , mỗi tháng sẽ cấp cho Quan Tĩnh một phí sinh hoạt khá cao . Thỉnh thoảng còn đưa cô kim cương , trang sức, hoặc là các bộ y phục nổi tiếng ở đại lộ Champs Elysees (đại lộ nằm ở nước Pháp)
"Đúng vậy , cũng chẳng biết được là do tối nay hắn đi công tác hay đi cùng bạn gái nữa . Dù sao thì hắn cũng không có gọi điện thoại cho tớ , Hô ~~ cuối cùng tớ cũng có thể nghỉ ngơi , nếu không cả ngày cứ phải phục vụ ham muốn của hắn , tớ thật sự sợ mình sẽ làm hắn bị suy thận" Quan Tĩnh hào phóng thừa nhận , hai chân khoác trên ghế salon , cong cánh môi đỏ tươi lên oai oán nói
"Phụt. . . . . ." Vũ Nghê mới vừa đem sữa tươi uống vào , toàn bộ đều bị phun ra . Chất lỏng màu trắng bắn tung tóe trên mặt người đối diện
"Vũ Nghê , cậu thật mất hình tượng quá đi , tự dưng phun hết sữa tươi vào mặt tớ , ghét !" Quan Tĩnh cuồng loạn hét lên
"Khụ khụ. . . . . ." Vũ Nghê dùng sức ho hai tiếng , sau đó phản bác "Là do cậu trêu chọc tớ , để tớ phải bật cười ! Tớ còn chưa trách cậu là cậu may mắn đấy , lời của cậu thiếu chút nữa làm tớ bị sặc chết !"
Quan Tĩnh lau sạch sẽ trên mặt , phút chốc lắc đầu một cái "Tớ không có đùa , tớ là đang nói thật , thể lực của hắn rất tốt ! Dĩ nhiên , đối với tớ thì không thành vấn đề . chỉ có điều so với những gì trên tạp chí viết , thì hắn thật lợi hại hơn nhiều !"
"Ầy !" Gương mặt của Vũ Nghê thoáng hồng lên , cái đề tài này có chút ‘nhạy cảm’ , nhất là đối với người độc thân như cô
Quan Tĩnh càng nói càng đi sâu , hướng phía Vũ Nghê nháy nháy mắt "Vũ Nghê , cậu và Tưởng Vũ Hàng rốt cuộc có thực hiện đến bước này ?!"
"Đừng nói lung tung , thật không có gì xảy ra cả , tớ không có lừa cậu !" Vũ Nghê hốt hoảng , vô cùng thành khẩn nói
Quan Tĩnh hướng đến gần Vũ Nghê một chút , không tin nói :"Hắn có thể cam chịu vậy sao ?! Trông hắn như một người con trai chính trực , nhưng cứ kìm nén như vậy vì cậu , cậu có thấy mình quá mức tội lỗi hay không ?!"
Vũ Nghê cầm ly sữa tươi lên uống , tránh né câu hỏi của bạn tốt . Cô ~ cảm giác rất có lỗi với Tưởng Vũ Hàng .... nhưng thật không còn cách nào khác !
"Ai da ~~ thật không thể tin được , Tưởng tổng giám đốc của chúng ta lại là một nam nhân ưu tú như vậy , xem ra hắn đúng là quá thảm khi yêu cậu !" Quan Tĩnh khẽ cười đáng yêu , sau đó ngồi lại vị trí cũ.
Vũ Nghê cảm giác như mang một gánh nặng trên vai , cô thật muốn gỡ xuống , nhưng cô không làm được "Đúng vậy , Tưởng Vũ Hàng đối với tớ rất tốt , tốt đến nỗi ~~ tớ không biết được tương lai của hai đứa sẽ đi về đâu !"
"Vậy cậu chưa từng khát khao nhu cầu ư ?! Trai gái thân thiết , đòi hỏi xác thịt là chuyện bình thường cơ mà , thật sự cậu có thể chịu đựng được sao ?!" Quan Tĩnh tò mò luyên thuyên
Vũ Nghê bị hỏi như thế , mặt càng ngày càng ửng hồng như trái cà chua "Quan Tĩnh , cậu lúc này nói nhiều quá rồi , tối hôm nay cậu chỉ biết đàm luận về chuyện này thôi sao !"
Trên mặt Quan Tĩnh cũng đỏ , vùi mặt trong gối ôm , buồn buồn hô "Ô ô. . . . . . Bởi vì tớ đang nghĩ đến việc hắn không có ở đây , tớ thật sự cho rằng . . . . . . Vũ Nghê , tớ thật sự ngưỡng mộ cậu , lại có thể sống đơn thân lâu như vậy . Chắc là chồng cũ của cậu không có quá nhiều kỹ thuật điêu luyện nhỉ , không thể khơi gợi cảm giác ham muốn của cậu , thế nên cậu mới không đòi hỏi đấy !"
------------------------------------------------------------------
Chương kế :
Quan Tĩnh vùi mặt vào trong gối hồi lâu , phát ra thanh âm gầm thét , mới đem mặt lộ ra ngoài "Vũ Nghê , cậu hãy thành thật đi , nói cho tớ biết , lúc trước chồng cậu đòi hỏi nhiều nhất là mấy lần trong một buổi tối ?!"
.......
"Trời , trời ơi —— sáu .... sáu lần ——" Quan Tĩnh từ trên ghế salon bật dậy , từng tiếng kinh hô

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK