"Nhưng hiện tại con không còn chủ ý nào cả ?! Cha , cha thử thúc giục vay mượn những chi nhánh bên ngoài xem !" Vũ Nghê lúng túng nhìn cha mình , công ty chẳng lẽ cũng không còn tiền hay sao
"Chi nhánh bên ngoài cũng không có là bao ?! thúc giục cũng không được ——" Thường thì cung cấp thực phẩm cho các đại lý trước , sau đó mới thu tiền "Con gái , không bằng con tìm lại người bạn hữu cũ hỏi thêm lần nữa đi ?!"
Vũ Nghê lập tức lắc đầu , hạ thấp giọng kêu :"Con và hắn không quá thân quen , mở miệng xin vay lần nữa cũng không tốt ! Cha , quan trọng là bây giờ phải hối thúc chi nhánh bên ngoài thôi ——"
"Lượng tiêu thụ đã rất ít rồi , nếu mà hối họ trả tiền , khác nào bị trả hàng về !" Phó Quảng Nguyên than thở nói "Con gái à , hay là con đi tìm Lạc Ngạo Thực đi , nhờ hắn giúp đỡ một tý , du sao hai đứa cũng kết hôn lâu rồi"
"Cha , chuyện này là không thể nào !"
"À , con gái . Ta quên nói cho con biết, mới vừa rồi thư ký của Lạc Ngạo Thực có gọi điện thoại , bảo con nên đến Lạc thị một chuyến !" Bị một đống chuyện rối như tơ vò , đến giờ ông mới nhớ việc này
Vũ Nghê chợt dừng bước lại , không hiểu nhìn ông Phó "Muốn con đến Lạc thị ?!"
"Đúng vậy , trước khi nhận được cú điện thoại này , thì do ngân hàng gọi đến , nên ta quên mất . Phải rồi con gái , có khi nào Lạc Ngạo Thực đang muốn trợ giúp chúng ta ?!" Vừa nghĩ tới điều này có thể xảy ra , tinh thần Phó Quảng Nguyên lập tức tỉnh táo
Hắn giúp ‘vĩnh tân’ ?! Chuyện này không thể . Vũ Nghê trực tiếp quay qua nói với ông Phó :"Cha , con gọi điện thoại qua đó hỏi chút !"
"Điện thoại làm gì ?! Con là vợ của tổng giám đốc , muốn cái gì cũng phải đường đường chính chính mà đến thẳng đó !" Phó Quảng Nguyên bị con gái mình làm tức chết , ông nghĩ hết mọi cách để cô được vào trong nhà họ Lạc , thế mà cô chẳng biết dựa vào "Con nhanh lên một chút , đừng làm cho ta tức giận , nếu không bệnh tình của ta ——"
Vì sợ bệnh tình của ông lại tái phát , Vũ Nghê không còn cách nào khác là chạy tới phòng làm việc của Lạc thị
"Anh tìm tôi ?! Sao lại không gọi điện thoại ?! hoặc cứ nhắn lại cho bà Vương , cần gì phải rầy rà để tôi đi đến Lạc thị !" Vừa mới đẩy cửa ra , Vũ Nghê hướng người trước mặt mà nói.
Ánh sáng từ cửa sổ sát đất rọi vào , khiến Vũ Nghê chỉ cảm thấy phía trước đen như mực . Mấy giây sau mới dần dần nhìn rõ phòng làm việc của người đối diện
Cùng lúc đó , người này cũng đã đi tới trước mặt cô "Nghê , em nên hiểu công và tư không thể nói nhập làm một ?! Khi tôi kêu em đến đây , đương nhiên là liên quan công việc !"
"Công việc ?!" Vũ Nghê nhất thời không nghĩ đến !
"Tổng giám đốc công ty vĩnh tân Phó Vũ Nghê , mời ngồi !" Lạc Ngạo Thực ôn hòa lễ độ kêu Vũ Nghê ngồi xuống !
Nhìn điệu bộ mờ ám của hắn , khiến Vũ Nghê như ngồi trên đống lửa "Lạc tổng giám đốc , có chuyện gì anh cứ nói thẳng, tôi hiện tại nhiều việc bề bộn , không có thời gian để cùng anh chơi trò cút bắt đâu !"
Lạc Ngạo Thực cười nhạt , không dùng ngôn ngữ nói rõ , mà chỉ trực tiếp đưa cho cô hai phần hợp đồng "Cho em năm phút suy nghĩ , sau đó chúng ta bàn lại !"
Hợp đồng rất chi tiết , chỉ cần năm phút là có thể hiểu !