Mới vừa hoàn thành xong công việc, Quan Tĩnh liền ngồi đối diện Vũ Nghê, hỏi thăm tình hình vợ chồng bọn họ. Tối qua vì phải đi tham gia lễ kỷ niệm của một kênh thể thao tròn năm tuổi, khi về đến nhà đã khá trễ, cho nên cô cũng không muốn gọi điện làm phiền Jerry!
Nhìn đồng nghiệp đi qua đi lại, nhất là Diêu Hân thỉnh thoảng hướng về phía bên này, cô liền chống cằm khẽ cười, miệng buộc phải nói dối.
Thấy bộ dạng Vũ Nghê vừa xấu hổ, vừa bĩu môi, lại vừa nhắm mắt, trông rất giống người vợ chìm trong hạnh phúc, trưởng bối như cô bây giờ mới yên tâm. Cô hạ thấp giọng mỉm cười!
Bề ngoài cô tương đối tự tin, nhưng trong lòng thật sự lo lắng, tất cả nước mắt và thắc mắc đều nuốt ngược vào trong.
Quan Tĩnh bắt đầu vì bọn họ mà tính toán ngày đoàn tụ.
Vũ Nghê mệt mỏi nói, thuận tiện ngáp một cái!
Quan Tĩnh cầm tay Vũ Nghê, nhắc nhở lại lời chúc phúc!
Vũ Nghê nghẹn ngào lên tiếng, bất luận là so với người nào, cô cũng muốn làm người phụ nữ hạnh phúc nhất! Chỉ là, cuộc tranh cãi của ngày hôm qua khiến cô buồn bực!
Trợ lý của Quan Tĩnh, giơ cao cánh tay, lắc lắc điện thoại trên tay mình.
Vũ Nghê thúc giục Quan Tĩnh.
Quan Tĩnh không yên lòng giao phó.
Vũ Nghê ngoan ngoãn gật đầu, dĩ nhiên tất cả việc này đều vì đứa trẻ, cô không thể để con mình cũng bị tổn thương!
Quan Tĩnh trở lại chỗ ngồi, cầm điện thoại lên.
Tối hôm qua anh bận đến khuya, sáng nay tranh thủ gọi điện hỏi thăm cô, cuối cùng hỏi gì cô cũng không nói, chi bằng anh trực tiếp hỏi thẳng Quan Tĩnh!
Quan Tĩnh ngồi vào trong ghế, chê cười nói.
Lạc Ngạo Thực đùa cợt!
Quan Tĩnh hướng về phía điện thoại quệt quệt khóe môi.
. Lời nói châm chọc của Lạc Ngạo Thực ở bên kia truyền tới!
Quan Tĩnh không tin hỏi, đôi mắt mở to trong sự ngạc nhiên.
Lạc Ngạo Thực thuật lại chuyện tình ngày hôm qua, đầu đuôi nói cho Quan Tĩnh, dĩ nhiên trong đó không bao gồm việc anh cố ý chọc giận cô.
Nghe được lời nói của Lạc Ngạo Thực, ánh mắt Quan Tĩnh càng mở to hơn. Cuối cùng, cô không nhịn được mà hỏi.
Ở đầu bên kia im lặng một lát, sau đó không cầm được xúc động, run rẩy nói.
Lạc Ngạo Thực như bị trúng tà, cứ như sắp được trúng số, khống chế điên cuồng la to lên.
Cúp điện thoại, Quan Tĩnh liếc nhìn người phụ nữ nữ đang ở bên kia vùi đầu vào công văn, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Haiz ~~ Phó Vũ Nghê ơi là Phó Vũ Nghê, trông cậu thật quá bình tĩnh, rất giống diễn viên chuyên nghiệp!
*******************************
Bởi vì thân thể không khỏe nên cô về nhà sớm, mới vừa vào cửa lập tức che miệng xông thẳng vào phòng vệ sinh!
Hoan Hoan đang ăn gì đó liền dừng lại, nhìn về phía phòng vệ sinh.
Lạc Dật đang bận sửa bài tập, bởi vì ngày hôm qua mẹ tạm thời kiểm tra, phát hiện nội dung bên trong đều là điền lung tung, mẹ giận dữ gõ đầu cậu, vì vậy cậu phải nhanh chóng sửa bài. Nếu từ giờ đến tối mà còn chưa xong, hoặc lại bị phát hiện sai lầm, thì kỳ nghỉ đông tới, mẹ sẽ đi gặp thầy giáo, đề nghị thêm phần bài tập, bắt cậu làm bài ở nhà!
Cậu cũng không muốn phải xui xẻo, mắt thấy sắp bước sang năm mới rồi, mỗi ngày bị nhốt ở trong phòng làm bài tập, thì khác nào tiêu diệt cậu luôn đi!
Hiện tại đề bài là dùng hai từ ‘ngây thơ’ để đặt câu, a ~ thật không biết ông thầy giáo kia nghĩ gì, đề bài ngu ngốc, đương nhiên phải dùng phương thức ngu ngốc để trả lời. Lạc Dật nhanh chóng di chuyển bút trong tay, viết viết một đoạn văn ‘Mỗi ngày thật là nhàm chán, tôi muốn lưu lại một vài chuyện thú vị hơn’
Hoan Hoan cúi đầu, tay nhỏ bé đè đè lên ngực.
Lạc Dật hứng thú, từ trên sàn nhà đứng lên.
Hoan Hoan hưng phấn nắm chặt cánh tay Lạc Dật.
(1) Bingo: chính xác
Lạc Dật lập tức lắc đầu.
Có một Hoan Hoan, ba mẹ đều dành hết tình cảm cưng chiều Hoan Hoan? Nếu như có thêm em gái, vậy cậu ở trong lòng ba mẹ không còn chỗ đứng, không không, điều này là không thể!
Nôn mửa khiến cho Vũ Nghê tiều tụy, vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh, đã thấy hai đứa bé chống nạnh cãi vả.
Nhìn sắc mặt bọn chúng ngày càng hồng, thanh âm lại to hơn, cơ hồ muốn vỡ cả căn phòng, Vũ Nghê vội vàng vọt tới làm trọng tài, kéo hai người bạn nhỏ ra.
Hai đứa lại la lên chí chóe, tựa như làn sóng điện từ trong quá trình thu âm, căn bản cô không nghe rõ.
Vũ Nghê không dám lớn tiếng kêu, chỉ là sử dụng ánh mắt trừng hai đứa nhỏ, hai đứa dần dần yên tĩnh lại.
Hoan Hoan hít thở mấy hơi, mới vừa rồi nói liên tục, ngực của cô bé đã thiếu dưỡng rồi, đầu cũng hơi hơi choáng váng.
Vũ Nghê ngẩn ra, cô cũng chưa nói cho hai đứa nhỏ biết mà ~
Lạc Dật sờ lên bụng mẹ, một chút lại tiếp tục sờ.
Vũ Nghê chìa ra hai tay, sờ đầu bọn chúng!
Hoan Hoan cùng Lạc Dật đem triệu chứng lúc nãy của cô ra thuật lại, tình huống của mẹ giống với việc cô giáo nói!
Nói xong, Lạc Dật đem lo lắng trong lòng mình ra. Oa oa, cậu và Hoan Hoan tình huống bất đồng. . . Hoan Hoan còn có cô Lạc Tư Vũ là mẹ, nhưng cậu thì chỉ có một người mẹ mà thôi! Một mẹ mà còn bị chia đôi nữa, tình huống này rất nguy hiểm, nghiêm trọng uy hiếp đến địa vị của cậu!
Nếu như có thể, cậu không hy vọng ba mẹ có thêm em bé, thế nhưng cậu không thể nói ra! Sẽ hại chết một sinh mệnh nhỏ, là chuyện cực kỳ tàn nhẫn!
Vũ Nghê thấy rõ ràng suy nghĩ trong mắt con trai, thấy được sự lo lắng đó. Lúc này mới nghĩ đến, chuyện đứa bé trong bụng không còn là chuyện của hai người lớn nữa, cũng phải nghĩ đến cảm xúc con trai!
Cô từ từ ngồi xuống, khẽ vuốt khuôn mặt lo lắng kia. Dù là cho tới khi nào, cô vĩnh viễn thích nhất Lạc Dật.
Lạc Dật không tin hỏi lại.
Vũ Nghê dùng hết sức gật đầu.