Mục lục
Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe thương vụ màu đen sang trọng dừng ở cửa.
Trong ánh mắt Bùi Tạp Tư hiện giờ ngoại trừ Tư Vũ thì anh không để ý tới những người khác.
Lúc này, Tư Vũ đã bị tên Nhị kéo vào một chỗ tối.
“Buông cô ấy ra” Bùi Tạp Tư hướng phía hai người họ ra lệnh. Nơi anh toát ra khí thế mười phần mạnh mẽ.
Tên Nhị của Phủ Đầu bang nhận ra Bùi Tạp Tư, hắn ngoảnh lại nhìn anh với vẻ mặt khinh thường. “Sao. Vì cái gì tao phải nghe lời mày? Hiện tại trong giới cũng không phải do bọn mày nắm giữ, vương triều của bọn mày cũng đã đến lúc thay người rồi. Hừ, bất quá là trong Hắc Đạo hiện giờ đa số toàn là “lão”, dựa vào tình bằng hữu ày một ít mặt mũi cũng là tình cảm lắm rồi, nếu không nể thân phận của mày thì mày cũng nên ít dựa vào thân phận “lão” mà lên mặt đi. Tao cũng không phải là đại ca của lũ vô dụng đó, nhìn đến mày giống như chuột thấy mèo. Nói ày biết, Lão Nhị tao không sợ mày….”
“Á…” bị tên Nhị nắm cổ, Tư Vũ hét lên.
“Tốt, mày không cần phải sợ tao”. Dứt lời, Bùi Tạp Tư xông lên, sau đó cho tên Nhị kia một cú vào đầu.
Tên Nhị hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy hành động của Bùi Tạp Tư nhanh nhẹn như vậy, dù sao thì cũng là người đánh người, tuy nhiên cú đánh của Bùi Tạp Tư đã khiến cho đầu hắn rất đau, nhưng hắn còn có thể chịu đựng được, hắn vẫn vững vàng nắm cổ Tư Vũ như cũ.
Lúc này từ bên hông Bùi Tạp Tư lấy ra một khẩu súng lục loại mới nhất, nhắm ngay thái dương của đối phương. “Bỏ cô ấy ra, nếu không thì tao cho đầu mày nở hoa”
“Bùi tổng, tao thấy mày nên để súng xuống thì đúng hơn”. Lúc này, bên hông Tư Vũ đang bị một khẩu súng lục từ tay tên Nhị chỉa vào. “Nếu mày không bỏ súng xuống ngay thì tao sẽ bắn chết nó….”
“Mày dám!”
“Có gì mà tao không dám, tao rất thích con bé này, từ những câu chuyện cổ tích được nghe lúc nhỏ về tiên nữ, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tiên nữ, một khi đã gặp được thì nhất định tao phải “nếm” thử”. Lão Nhị hắn ta rất thích hai thứ này, một là tiền bạn, hai là phụ nữ. “Thuốc sao, rượu sao, thật đúng là xấu à nha. “nếu tao không “nếm” được thì tao cũng không để cho người khác có được. Mau bỏ súng xuống và đá tới đây.”
Tư Vũ sợ tới mức toàn thân đều đã run rẩy, tình huống hiện tại cô chỉ được xem qua Tivi mà thôi, lúc xem không có cảm giác gì cả, nhưng khi thực sự bị súng chỉa vào thì cô rất sợ hãi, hai chân không thể đứng vững tựa như muốn nhũn ra. “Tạp Tư…”
Cô sợ hãi kêu tên anh, sợ tới mức không rơi nước mắt được.
“Mày đừng làm cô ấy bị thương, tao bỏ súng xuống…” Bùi Tạp Tư làm như muốn bỏ súng xuống mặt đất, ngay khi nó vừa tiếp xúc mặt đất, thời điểm khi người khác tưởng rằng anh đem súng đá qua bên kia thì chớp mắt Bùi Tạp Tư cầm súng lên đồng thời bóp cò….”
Bởi vì Lão Nhị và Tư Vũ đều cao do đó Bùi Tạp Tư không dám bắn vào đầu hắn mà bắn vào cánh tay của hắn ta.
Nháy mắt tay phải đau nhức khiến cho tay phải đang cầm súng của hắn buông thõng xuống khiến cho Tư Vũ được giải thoát.
Bùi Tạp Tư đối với kỹ năng bắn súng rất có hiểu biết, anh có thể xác định được đối phương có ít nhất nữa phút không thể bóp cò. Do đó anh thừa dịp này vội vã xông vào đối phương, một cú đá đem hắn ta ngã nhào lên mặt đất đồng thời cũng đá rơi súng của hắn.
Bùi Tạp Tư nhanh chóng ôm Tư Vũ vào trong ngực và chạy đi.
Mà Lão Nhị cũng liều mạng bất chấp, nhanh chóng ngồi dậy từ mặt đất, hắn ta nhặt được một thanh thép cứng bị ai đó vứt trên mặt đất, hướng về phía Bùi Tạp Tư và Tư Vũ, dùng lực đem thanh thép cắm vào sau lưng Bùi Tạp Tư
“A…” Bùi Tạp Tư phát ra một âm thanh nhẹ.
“Tư Vũ, anh đến cứu em đây.” ở phía sau, Ryan chạy tới hô to làm cho tiếng kêu rên của Bùi Tạp Tư bị lất át.
Đồng thời anh ta bá đạo mang Tư Vũ kéo về trong lòng mình.
Sau lưng bị thương, Bùi Tạp Tư không còn sức lực nơi cánh tay chỉ có thể giương mắt nhìn Tư Vũ bị Ryan ôm đi, cũng tốt, dù sao Ryan cũng là bạn trai của cô ấy. “Nhanh lên, mang Tư Vũ đi đi” anh thúc giục hô to.
“Con bà nó, chỉ là một con đàn bà thế mà bọn mày lại đi theo tao để cướp à.” Nhị Lão bỗng dưng lôi ra một con dao găm và hướng về phía Tư Vũ đâm tới….
Hành động của hắn quá nhanh khiến người ta không biết mục đích của hắn muốn đâm ai.
“Cẩn thận…” Ryan thấy được tia sáng kim loại sắt bén, anh ta xoay người đem Tư Vũ gắt gao ôm vào trong ngực.
Một màu đỏ….
Trong không khí vang lên một âm thanh khiến cho lòng ai cũng run sợ, theo đó là tiếng kêu của Ryan, còn có tiếng máu phun trào ra bên ngoài….
Lúc này, hai vệ sĩ của Ryan cũng đã chạy thoát khỏi nơi giam giữ, đem tên Nhị đạp qua một bên, trong đó một người chế phục hắn lại.
Mọi việc diễn ra tựa như sét đánh ngang tai, thời điểm Tư Vũ có phản ứng, cô chỉ cảm thấy đôi tay cùng đôi má có gì đó đặc sánh , dọa cô sợ hãi cực độ,đồng thời một mùi máu tanh ập vào mặt khiến cô càng thêm sợ hãi hơn nữa.
Máu là từ đầu vai Ryan chảy ra, Tư Vũ hoảng sợ khóc dữ hơn “Ryan, Ryan, anh có sao không?”
Đau đớn khiến Ryan ngã xuống vai cô, nhưng vẫn lắc lắc đôi má. “Anh không sao, nói cho anh biết em có bị thương không?”
“Không, không, em không bị gì cả.” Tư Vũ không thể khống chế được nước mắt mình nữa, làm cho tầm mắt của cô trở nên mơ hồ. Hiện giờ trong đầu Tư Vũ chỉ nghĩ đến một điều là Ryan bị thương, vì cứu cô mà bị thương.
Ryan cười cười, đôi tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, sợ cô lo lắng nên cố ý cười nói “Anh không bị nặng lắm đâu, chỉ cần em bình yên là được rồi, anh an tâm rồi. ha ha anh có thể bảo vệ được em, anh thật là giỏi nha…! Tư Vũ, em có thể gả cho anh không?” anh ta hỏi cô và giọng nói đã bắt đầu suy yếu.
Tư Vũ run rẩy đôi môi, không biết trả lời Ryan như thế nào.
“ hu hu, phụ nữ Trung Quốc không phải khi được ân nhân mình cứu thì đều lấy thân báo đáp à? Anh muốn em gả cho anh, muốn em làm vợ anh.” Ryan giả vờ làm nũng, đùa giỡn Tư Vũ. Đồng thời đầu vai của anh ta máu chảy càng nhiều khiến cho y phục tẩm ướt một mảng lớn màu đỏ tươi.
Tư Vũ sợ, vội vàng gật đầu “Được, em sẽ lấy anh!”
Câu trả lời của Tư Vũ khiến cho Ryan phấn khích ….té xỉu!
Bùi Tạp Tư đứng ở một bên chứng kiến một màn vô thức lùi về phía sau hai bước, một cảm giác đau xé tâm can lấp đầy lồng ngực khiến anh không thể thở nổi.
Anh cười khổ, trách ai bây giờ, anh có thể trách người nào đây? Toàn bộ câu chuyện đều là do chính anh, chính anh đã đem hạnh phúc của mình nhường cho người đàn ông khác.
Anh nên sớm biết rằng có một số việc một khi đã phát sinh thì không có cách gì cứu vãn được nữa. Anh đã không biết quý trọng Tư Vũ thì đương nhiên sẽ có người quý trọng cô. Anh không còn lý do gì, không còn lý do gì có thể có được cô nữa.
Sau đó, rất nhanh bọn Phủ Đầu bang đem tên Nhị mang đi.
Ryan cùng Tư Vũ dưới sự bảo vệ của vệ sĩ lên xe. Ngay khi Tư Vũ vừa lên xe có nhìn qua Bùi Tạp Tư một chút, trong ánh mắt cô bao hàm một tình cảm phức tạp.
Bùi Tạp Tư mở cửa xe, bước vào xe riêng của mình. Như thường ngày anh cho nổ máy xe và điểu khiển vững vàng….
Chỉ là phía sau lưng anh đã bắt đầu ẩm ướt, đồng thời màu máu tươi cũng đã nhuộm đỏ màu sáng của lưng chiếc ghế dựa….
Hết Chương 440

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK