Nhìn chất lỏng ở trong ly rượu chuyển động , Vũ Nghê cảm thấy chóng mặt
Trên khuôn mặt của hắn không có chút cảm tình nào , giống như hai người bọn họ mới vừa rồi chẳng có hoan ái qua . Cũng không một chút áy náy , cứ như chưa từng xảy ra với An Tiểu Nhã
"Tôi phải đi trước !" Cô nhàn nhạt từ biệt.
"Em thấy vui lắm chứ ?!" Hắn cất giọng hỏi , vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên . "Không được sự đồng ý của tôi , tự mình tới công ty , em thấy hài lòng sao ?!" Hắn tiến đến một bước mà nói.
Gặp phải loại chuyện như vậy , thật mất mặt . Cùng hắn một chút quan hệ cũng không có , ai bảo cô tự ý tới nơi này !
"Đúng vậy , để cho tôi thấy được nhiều mặt của anh , cũng không hẳn là chuyện xấu !" Vũ Nghê nhẹ nhõm nói , khóe miệng thậm chí còn mơ hồ cười.
"Ha ha , em không thấy khó chịu sao ?!" Hắn toét miệng.
"Khó chịu ?!" Vũ Nghê lộ ra một nụ cười thơ ngây . "À , anh từng nói cho tôi biết , tôi chỉ là một ‘danh phận’ . Tất nhiên tôi hiểu rõ , nên dùng tâm tình nào đối mặt với anh . Nếu như đau lòng , chính là tự chuốc lấy phiền nhiễu !"
Miệng thốt ra dễ dàng , nhưng lại tê liệt như rỉ máu . Đúng vậy , cô chính là đần độn đáng kiếp , nên mới tự tìm lấy phiền nhiễu cho mình !
"Thông minh , nữ nhân thông minh mới có thể làm nam nhân thích ! Em muốn làm vợ tôi , thì phải như thế . Nếu trở thành một người đàn bà chanh chua như quản lý An , thì thật là đáng tiếc cho em !"
Vũ Nghê nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu một cái . "Tôi hiểu rất rõ , anh cứ yên tâm . Tôi sẽ vững vàng nhớ kỹ lời cảnh cáo này . Hôm nay chẳng qua là do bà Vương lo lắng cho anh , nên nhờ tôi giúp . Xem ra , về sau ~ nơi này tôi còn ít đến , bằng không lại hại anh phải mất đi Hồng Nhan Tri Kỷ !"
Lúc này , Lạc Ngạo Thực là từ trên ghế salon đứng lên , đi tới phía sau Vũ Nghê , thình lình ôm chặt cô . Ở bên tai cô thì thầm :"Không muốn tới nữa ư ?! Tôi còn hi vọng là em sẽ rãnh rỗi thường xuyên , bởi vì tôi rất thích ';bữa trưa'; em mang đến , hương vị tuyệt vời , hehe !"
Hắn phà hơi nóng vào người cô , cảm giác như dòng điện truyền đến , làm toàn thân Vũ Nghê như tê dại . "Ha ha , về sau chỉ sợ tôi không có thời gian này rồi , tôi phải trở về công ty của cha làm việc !"
Hắn nâng gương mặt lên , nhưng vẫn bá đạo ôm chặt cô , chỗ kín của hắn khéo léo chạm vào trên người cô . "Cũng tốt , tôi rất tán thành phụ nữ làm việc . Nếu không thì sẽ suy nghĩ lung tung . Suy nghĩ lung tung lại giống như là độc dược , ngày đêm ngâm nọc độc ở trong người , làm sao có thể khỏe mạnh và hạnh phúc !"
"Cám ơn anh đã không phản đối !" Những lời này khiến Vũ Nghê nhẹ nhõm không ít , dù sao thì các gia đình giàu có thường không muốn vợ mình đi làm .
"Mặc dù là doanh nhân , nhưng tôi không giống như nhà tài trợ , chuyên cho các xí nghiệp khác vay vốn được . Đứng trên danh nghĩa là chồng của em , bản thân gặp phải vấn đề không hiểu trong công việc , tôi có thể trợ giúp em~!"
"Cám ơn , nếu như có vấn đề khó giải quyết , tôi nhất định hỏi anh . Anh cũng đang bận , tôi xin phép đi trước !" . Vũ Nghê đẩy hắn ra , đi khỏi phòng làm việc . Lần này hắn cũng không ngăn cô . Nhìn bóng lưng cô , khuôn mặt đẹp trai , hiện ra một nụ cười rất kiêu ngạo
Chân của Vũ Nghê vừa mới bước ra khỏi phòng , nước mắt như đê vỡ , tuôn rơi chảy xuống ——
Thật là ích kỷ , thật là bá đạo , một con người lãnh khốc vô tình ! Cô thật hận mình , sao luôn bị hắn làm mất phương hướng