Trương Gia Huy âm thanh trầm thấp, nhìn về phía Lê Anh Quân: " Cô ấy không nhắn lại lời gì sao? "
Lê Anh Quân lắc đầu: " Không có, ngay cả mở miệng nói chuyện con bé cũng không mở lời huống chi cậu muốn nghe con bé truyền đạt lại lời chứ. "
Cứ vậy mà mấy anh em anh cứ thế bàn bạc với nhau, anh không biết nghỉ đến gì đó lên tiếng: " Nếu được chúng ta nên đến thẳng đó đi, tôi e rằng cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất. "
- ---------------
Đây là lời của Lê Anh Quân đã nói, hiện tại anh thật sự rất lo lắng cho bé con nhà mình.
Trương Gia Huy nét mặt trở nên u ám hơn đi đến gần cửa sổ sát đất nhìn bầu trời, mới đó đã gần nữa tháng anh không gặp được cô vợ nhỏ của mình rồi, anh cũng rất lo lắng cho sức khỏe của cô nhưng những con người kia không biết nghe thông tin từ đâu rằng anh đang ở Pháp mà đến đây rồi.
Một bên là sức chịu đựng của cô lúc này gần như bằng không, anh thật sự rất muốn nhanh đến đón cô về nhưng những người đó lại đến đây cản trở.
" Mã Trường Bắc " Win " cậu đều người bên quân đội đến đây giúp tôi, tôi phải nhanh chóng xử lý những con sâu bọ này rồi chúng ta sẽ đến đón cô ấy ngay. " Trương Gia Huy giọng nói lạnh lẽo phát ra, làm cho mọi người trong phòng đều phải rùng mình vì gió lạnh.
Mã Trường Bắc " Win " gật đầu đáp: " Tôi đi sắp xếp cho cậu ngay. "
Vừa dứt lời, anh đã nhanh chóng rời khỏi biệt quyển của Trương Gia Huy, lúc này Lê Anh Quân và Lê Anh Dũng đều ngồi trên ghế sofa nhìn tấm lưng đơn độc của anh cảm thấy đau lòng thay.
" Lão đại, Gia Huy cậu nên nhớ vẫn còn có tôi dù là việc gì tôi cũng sẽ ủng hộ cậu. Trên mặt pháp luật tôi là anh vợ của cậu, còn ở thế giới ngầm tôi là cánh tay đắc lực của cậu. " Lê Anh Quân đi đến vỗ vỗ vai của anh nói rất nhỏ.
Trương Gia Huy cười nhạt, đơn nhiên anh hiểu dụng ý của người anh em cùng sinh ra tử với mình chứ: " Yên tâm, tôi không làm gì mà thiếu phần của anh vợ cả. "
Cả hai người nhìn nhau bật cười, đúng vậy cho dù có nói gì thì cả hai người đều rất hiểu rõ đối phương, nên việc làm của họ đều sẽ lấy cô ra làm trọng trước.
Lê Anh Dũng nhìn hai người khẽ lắc đầu, không lâu nữa trận sóng gió gia tộc sẽ được nổ ra ở đây, anh không lo cho những người đó, người anh lo nhất hiện tại chính là cô em gái nhỏ của anh kìa.
Không biết con bé có thể trụ vững tới lúc họ đến hay không đây.
Chớp mắt đã qua thêm ba ngày nữa, hiện tượng ngủ nhiều của Lê Anh Thi càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Mấy hôm nay, Quan Khánh Phương ( Babi của cô) đã dời đổi lịch làm việc của mình vào hai tháng sau, nếu có việc quan trọng thư ký Chu sẽ đem tài liệu đến cho anh ký tên.
Thời gian rảnh của anh bây giờ là làm bạn với cô, đưa cô ra ngoài đi dạo, sẵn tiện anh đã mời học trưởng của mình đến để siêu âm thai nhi giúp cho cô luôn.
Đứa bé trong bụng của cô hiện tại rất ngoan, hơn thế chắc là đủ tháng nên cô đã không còn nôn nghén nữa.
Còn Vũ Khải Phong ( daddy của Lê Anh Thi) hiện tại đã ra mặt giúp đỡ cho anh trong việc thanh trần gia tộc.
Ngày thứ mười sáu, có lẽ là sức chịu đựng của cô cũng đã sắp đến giới hạn rồi, mỗi một ngày cô đều ngủ một ngày nhiều hơn.
Quan Khánh Phương ( Babi của cô) cũng chỉ cho rằng cô mang thai nên việc ngủ nhiều cũng là đều bình thường, nên anh vừa mới bước vào chỉ thấy cô ngủ ngon nên không nỡ đánh thức, anh mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ đi xuống làm ít đồ ăn nhẹ cho cô, để cô thức dậy liền có thể dùng ngay.
Cùng lúc đó tại dinh thự nhà tổ họ Trương, mọi người đều đã có mặt ở đây, gồm ba mẹ Trương và những người lạ mặt.
Người đàn ông vừa ngồi xuống ghế liền thỏa mãn, ông vừa nhìn đã biết ở đây mỗi một chỗ đều là đồ gia dụng nhập khẩu, ngay cả ghế sofa cũng làm từ da cá sấu thật bởi vậy ngồi rất là im.
Trương Gia Khang ba của Trương Gia Huy ngồi ở ghế chủ nhà nhìn mấy người trước mắt bằng ánh nhìn khinh thường, họ và ông chỉ có tiếng là bà con xa thôi sao khi không lại vác xác đến đây vậy.
Nhưng với thân phận chủ nhà ông cũng chỉ mở miệng lịch sử hỏi: " Không biết mọi người đến đây là có việc gì? "
" Anh họ, chắc anh cũng có nghe là toàn bộ gia sản của nhà họ Ngọc bọn em đã bị tịch thu rồi chứ. " Người vừa lên tiếng không ai khác lại chính là người em trai chú bác cách cả năm sáu thế hệ tên Ngọc Minh Tử.
Trương Gia Khang ba của Trương Gia Huy u nhã cầm chén trà đưa lên uống vài ngụm gật đầu: " Có nghe qua, anh chỉ nghe báo đài đưa tinh rằng em buông bán hàng cấm, nên mới bị bên quân đội tịch thu gia sản, cùng với việc ban lệnh cấm đó bên quân đội còn phát lệnh truy nã em và cô con gái của mình Ngọc Song Tử. "
Ông lúc này dùng giọng điệu rất bình thản nói lại những gì tin tức đưa tin thôi.
Ngọc Song Tử nghe thấy những lời đó liền sợ hãi, cô không ngờ lại bị người bác họ này nắm bắt thông tin rất nhanh, nhưng cũng không có gì đáng ngại cô lặng lẽ rơi nước mắt nhìn bác họ mình: " Bác họ, con biết con đã sai rồi, nên mong bác họ giúp con lần này. Con hứa qua sự việc này con sẽ tu tâm dưỡng tánh mà. "
Trương Gia Khang ba của Trương Gia Huy nhìn hai ba con trước mắt thở dài nói: " Hai người đến xin tôi giúp đỡ cũng vô dụng, hiện tại mọi quyền hành cũng như hơn nữa mảnh đất nước Hoa đều do Gia Huy làm chủ. Tôi thật sự không thể giúp hai người. "
Mỹ Lệ mẹ của Trương Gia Huy nhìn hai người họ lắc đầu, bà u nhã dùng trà nhìn một màn Bạch Liên Hoa mà cảm giác buồn nôn nha: " Nếu bản thân không làm thì sao sợ quỷ chứ nhỉ? Theo như ta nghe nói, họ nói cháu luôn cậy quyền lấy Gia Huy ra làm lá chắn để bọn họ tự động đưa tài nguyên cho mình, bản thân đã tham không biết đủ còn dám thuê sát thủ để hại cô con dâu nhỏ của bác. Cháu tưởng việc cháu làm chỉ có trời biết, đất biết mà người không biết à. "