Lê Anh Thi chậm rãi đi đến phòng bệnh, hai vệ sĩ thấy cô liền cuối đầu chào: " Tiểu thư. "
Ở Pháp hay Los Angeles, chỉ có tâm phúc của Hồ Tiên Nhi mới gọi cô như vậy.
Lê Anh Thi gật, vặn tay cầm cửa đi vào bên trong.
Phòng bệnh không bật đèn, khắp phòng giờ chỉ còn mùi thuốc lá của anh, dù cho có mở cửa sổ đi chăng nữa vẫn không thể xua tan hết.
…----------------…
Một mình Trương Gia Huy ngồi ở góc trên sofa gần bệ cửa sổ, mặc đồ bệnh nhân, kẹp chặt điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhìn anh thật sự cô đơn và hiu quạnh.
Trên mu bàn anh còn đang được cắm kim, tủ đầu giường bày đầy lọ thuốc có kích thước lớn nhỏ khác nhau.
Lê Anh Thi rất nhớ anh, mới mấy ngày không gặp cô càng nhớ anh đến điên cuồng hơn.
Chẳng những họ không thể gặp mặt, ngay cả gọi điện họ cũng chẳng có.
Dường như thời gian chờ đợi là không có điểm dừng.
Hôm nay là giao thừa của Tết Tây, anh một mình ngồi đây để hút thuốc. Có vẻ như phương thức chữa bệnh không hề nhẹ nhàng, từ đầu giường đến cuối giường đều treo băng, đó là thứ khi người bệnh phát tác sẽ sử dụng đến.
Tim Lê Anh Thi khẽ thắt lại, cô đi đến chỗ của anh đang ngồi, chìa tay ra muốn chạm lên mặt anh.
Nhưng anh lạnh lùng ngẩn đầu lên, đôi mắt sâu thẳm sắt bén nhìn thấy bàn tay đang muốn chạm vào mình: " Lấy cái tay ra. "
Ngoại trừ Thi Thi, không ai được phép chạm vào anh.
Đôi mắt nai lộ ra bên ngoài, nghe anh lạnh bảo lấy tay ra khẽ cười, nhẹ giọng nói: " Ông xã, là em. "
Băng giá trong đôi mắt của Trương Gia Huy lập tức biến mất, tóc mái của anh hơi dài rủ xuống che đậy khoé mắt làm tăng lên độ mềm mại.
Anh nghe thấy giọng nói của cô có chút thở gấp, nâng bàn tay ghim kim, tháo khẩu trang của cô xuống.
Đến khi gương mặt nhỏ nhắn của Lê Anh Thi hiện ra trước mặt, đáy mắt của anh có chút âm u, chồm người về phía trước ôm lấy eo thon của cô, gương mặt anh tuấn của anh có chút tái nhợt vùi trước ngực cô, giọng nói có chút khàn: " Bà xã, chẳng phải là bảo em đợi anh sao? Sao giờ em lại đích thân đến đây? Còn Viên Hoa đâu, sao cô ta lại để em tới đây một mình? "
Ngón tay Lê Anh Thi khẽ luồn vào trong tóc anh nhẹ nhàng vuốt ve, dịu giọng nói nhỏ hóa giải nổi bất an và lo lắng của anh: " Ông xã, hôm nay là giao thừa, em muốn ở bên cạnh anh. Còn Viên Hoa, cô ấy có đi cùng em, em đã bảo cô ấy ngồi ở dưới xe đợi em xuống rồi. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, không muốn người khác làm phiền đâu. "
Yết hầu anh chuyển động không ngừng, lòng ngực phập phồng lo lắng cho cô.
Thoáng chốc, anh nhớ ra đến gì đó, đứng dậy kéo Lê Anh Thi ra ngoài cửa.
Anh hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến cô, khiến cô bị thương, anh sẽ đau lòng.
Bước chân anh nhìn như ổn định, nhưng Lê Anh Thi vẫn rất nhạy bén thấy được cơ thể hơi chao đảo của anh.
Trương Gia Huy kéo cô sang phòng bệnh bên cạnh, ánh đèn sua tan bóng tối, hai người nhìn nhau, Lê Anh Thi tiến đến ôm chầm lấy vòng eo gầy gò của anh.
Anh hơi dè dặt ôm lấy cô, sợ làm cô bị thương, từng chút từng chút một hôn lên đỉnh đầu cô: " Bé con, ông xã nhớ em. "
…
Lê Anh Thi tựa vào lòng ngực của anh, ngửi mùi hương mát lạnh của bạc hà và gỗ mun cùng với thuốc sát khuẩn quanh phòng bệnh, tim cô mềm nhũn đi.
Sao cô lại không nhớ chứ.
Mấy hôm nay, bao nhiêu lần cô cầm điện thoại lên đều muốn nghe giọng nói của anh, nhưng cô còn chưa ấn gọi đã ngừng mọi động tác.
Lê Anh Quân anh Hai cô đã từng nói, nếu cô còn mềm lòng nữa, thì Trương Gia Huy chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục đó.
Vì anh có thể vô tình bỏ mặt cả thế giới, nhưng Gia Huy chỉ một lòng quy thuận riêng với Lê Anh Thi.
Và nếu một khi Lê Anh Thi không nỡ, chắc chắn một điều Trương Gia Huy sẽ chấm dứt hết kế hoạch chữa trị để quay lại ngay bên cạnh cô.
Lê Anh Thi biết rõ không phải anh Hai Quân và anh ba Dũng đang cố nói lời giật gân. Nhưng giờ cô có đau lòng cách mấy, giờ cô cũng chỉ có thể vùi cả cái đầu nhỏ và khuôn mặt nhỏ của bản thân vào ngực anh không lên tiếng.
Dường như Trương Gia Huy cũng không cần cô đáp lại, anh chỉ cần nhìn thấy một mặt đáng yêu của cô thì anh đã biết câu trả lời của cô rồi.
Hai người họ rất hiểu nhau,cho dù chỉ một hành động nhỏ của cô thôi thì anh đã biết cô muốn gì. Đó là tình yêu và sự quan tâm, an ủi, ủ ấm nhau mà Lê Anh Dũng muốn biết được.
Hai người họ lẳng lặng ôm nhau một thoáng, rồi đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống.
Trong phòng rất sáng, Lê Anh Thi nhìn thấy ngay khuôn mặt tiều tụy của anh, tuy đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại mang vẻ đẹp của bệnh tật.
Cô lòng bàn tay hơi lạnh vào bàn tay to lớn của anh, siết chặt, tay kia chạm lên mặt của anh: " Ông xã, gầy rồi…"
Anh không nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng nhìn cô vợ nhỏ trước mắt mình, trong đôi mắt của anh chỉ có mỗi một hình bóng của cô thôi: " Sau này sẽ hồi phục. "
Lê Anh Thi mím môi, tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt lại, nét mặt có chút nặng nề.
Nếu chứng hoang tưởng và chứng hưng cảm dễ chữa như vậy, chúng sẽ không thể thành chủ đề cho hội nghiên cứu thảo luận và đề ra phương pháp chữa trị đâu.
Chữa trị bệnh tinh thần sẽ cần thời gian rất lâu, chúng cũng sẽ dễ dàng phát tác và lập đi lập lại.
…
Mười một giờ rưỡi khuya, nữa người trên của Lê Anh Thi được Trương Gia Huy ôm vào ngực, co gối nằm trên sofa ngủ chập chờn.
Phòng bệnh lúc này cũng đã tắt đèn, ở ngoài trời chỉ có ánh trăng sáng chiếu vào bên trong phòng bệnh.
Bỗng dưng, điện thoại ở trên sofa bên cạnh reo lên chuông báo thức, Lê Anh Thi có dấu hiệu sắp tỉnh lại.