Dứt lời anh cúp máy, đầu dây bên kia Hàn Nguyệt cũng rùng mình vì khí lạnh của lão đại nhà mình.
Anh đưa mắt lạnh lẽo nhìn cô ả trước mắt: " Cô nên Cút khỏi đây trước khi mọi chuyện quá muộn. Nếu còn muốn xong vào lãnh địa riêng của lão đại tôi sẽ không ngăn cản. "
Lời anh chưa nói hết ả ta vui vẻ định bước lên thêm một bước liền nghe thấy câu sau ả liền lưỡng lự: " Khi cô đã nhìn thấy bí mật của lão đại cũng là lúc cô sẽ đến thế giới khác. "
- ---------------
Chưa kịp để cô ả suy nghĩ thì Mỹ Lệ mẹ của anh không biết đã đi đến cầu thang từ lúc nào, bà cũng đã nghe hết thảy, bà tức giận đi thẳng lên tầng ba nơi mà con trai của bà bà đang cố lưu giữ lại một chút hơi ấm của con dâu mình.
Mỹ Lệ đi đến tức giận thẳng tay tát thẳng vào mặt của cô nghe rõ đau và rát một bên má.
Bốp
" Ai cho phép cô tự tiện lên tầng này hả? Bộ ba mẹ cô không có dạy cô phép lịch sự cơ bản à? Đây là nơi mà con trai tôi đã hạ lệnh cấm không để cho bất cứ ai lên đây, trừ quản gia Châu và người dọn dẹp ở trên tầng này một tuần một lần sao? " Mỹ Lệ tức giận thẳng tay tát thêm ba cái nữa mỗi bên hai cái cho đều, lớn giọng chửi cô ả.
Bốp
Bốp
Bốp
Giọng bà lớn đến mức người làm ở trong bếp và quản gia nghe thấy cũng phải chạy lên tầng xem có chuyện gì?
Ngay cả ông chồng bà Trương Gia Khang đang ở thư phòng đọc sách ở tầng một cũng phải giật mình, bỏ cuốn sách trong tay xuống để chạy lại lên tầng trên xem thử.
Khi ông lên đến cầu thang còn nghe thấy tiếng mắng chửi của vợ mình.
Trương Gia Khang ba của Trương Gia Huy: "…"
Ông vừa lên đã nhìn thấy đám người làm và quản gia đã tụ tập ở ngay cầu thang, ông lại nhìn lên ngay đầu cầu thang tầng ba nơi vợ ông đang đứng, lại nhìn thấy cô cháu gái họ đang đứng liền hiểu, ngay cả một người xuất quỷ nhập thần như Hàn Nguyệt nét mặt cũng âm u thì đủ để chứng minh đầu đuôi ngọ ngành nằm ở đâu rồi.
Trương Gia Khang ba của Trương Gia Huy đi đến chắn trước mặt vợ mình nhỏ giọng dỗ dành bà: " Ngoan, đừng nóng giận. Ông xã sẽ giải quyết việc này cho em mà. "
Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) và người làm nhìn thấy cảnh trước mắt lên tiếng bàn tán: " Mọi người thấy không, kể từ lúc hung thủ hại chết mợ cả đến đây ở, ngôi nhà này không lấy được một ngày yên ổn nào cả đó. "
[ Đúng vậy, kể từ lúc cô ta và ba của ả đến đây sống thì cậu chủ cũng không thường đến đây như trước. Ngay cả tầng ba, nơi cậu chủ hạ lệnh cấm vẫn có kẻ không biết đều thì có dùng dao đâm ả ta cũng không chết đâu? ]
[ Người xưa thường có câu quả nói không sai mà,"Người ác thường sống lâu" điển hình là nói ả ta rồi còn gì. ]
[ Cũng phải, người thường ngày dịu dàng như bà chủ đến hôm nay còn phải tức giận thì chỉ có cô ta mới làm được thôi. ]
[ … ]
Người làm và quản gia cứ ở đây và bàn luận phỉ bán cô ả làm cho ả tức cũng không dám làm gì.
Ngọc Song Tử nắm chặt nắm đấm nhìn bà tỏa vẻ hối lỗi: " Bác họ, cháu xin lỗi vì cháu đã tò mò mà đi lên tầng này. Bác họ, cháu hứa sẽ không tái phạm nữa đâu, bác tha lỗi cho cháu nha. "
Trương Gia Khang ba của Trương Gia Huy nhìn cô ả, rồi lại nhìn vợ mình, ông thật sự cũng không biết nên làm thế nào cho đúng.
Dù sao đây là lệnh cấm của con trai ông, tầng này chỉ có nó và đám người Hàn Nguyệt mới có thể lại, còn ông và vợ mình chỉ thỉnh thoảng đi lên kiểm tra mọi thứ ở đây còn chắc lượng hay không thôi.
Trương Gia Khang ba của Trương Gia Huy nhìn Hàn Nguyệt nói: " Thằng nhóc đó bảo cậu làm gì thì làm theo lời nó đi. Đừng để nó tức giận. "
Ông vừa dứt lời, Ngọc Song Tử liền giật mình, cô biết mình không thể sống sót nếu rơi vào trong tay của anh được.
Cô ả hoảng sợ nhìn Hàn Nguyệt, cả người cô đều run rẩy khi nhìn thấy ánh mắt sắt lạnh của anh ta, không được cô phải nghỉ cách sống sót, nếu không cô sẽ chết chắc.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân trầm ổn phát ra từ phía cầu thang, mọi người nhìn xuống liền thấy một thân quân phục màu xanh cùng với vô số huy chương và ngôi sao kia
Anh vừa nhìn thấy đám người đứng ngay cầu thang liền nói: " Bác trai, bác gái còn cả cậu nữa Hàn Nguyệt. Mọi người đang định chơi trò gì vậy? Sao không rủ tôi chơi cùng. "
Quản gia Châu ( xuyên quốc gia) vừa nhìn thấy anh giật giật khoé môi, ông không biết Mã Gia này không hiểu tình hình sao mà còn muốn góp vui vậy, nhưng theo bổn phận ông hỏi, " Mã thiếu, cậu đến đây để tìm cậu chủ sao? "
Hàn Nguyệt nhìn Mã Trường Bắc " Win " mà như kẻ ngốc nói: " Mã thiếu, anh nghỉ sao khi lão đại đã hạ lệnh nhỉ? "
Mã Trường Bắc " Win " vừa nghe đã híểu cười cười nói với anh: " Nếu là cậu ta hạ lệnh thì nên làm, cấm cải cấm cải. "
Hàn Nguyệt và Mã Trường Bắc " Win " đều nói toàn lời ám hiệu làm mọi người ngây ngốc, ông bà Trương cũng không biết họ đang nói cái gì nên cũng lười suy nghĩ.