Mục lục
Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng ngủ chính lúc này đã lặng yên đến kim rơi vẫn có thể nghe thấy, thời gian đã ngưng động không biết qua bao lâu.

Thắt lưng Trương Gia Huy vẫn còn đang quấn khăn tắm, ngực màu vàng mật khỏe khoắn.

Anh lau tóc đi về phía Lê Anh Thi đang ngồi trên giường, đôi mắt rực lửa như muốn thêu đốt cô vậy.

Lê Anh Thi lẳng lặng buông chiếc áo sơ mi của anh đặt xuống giường, không có ý định giải thích, xoay người đá dép lông xong liền chui tọt vào trong chăn.

Cả ngày hôm nay đối với Lê Anh Thi mà nói... à ừ… chỉ có thể gói gọn bằng hai từ, lúng túng, ngay trước mặt anh mà thôi.

Trương Gia Huy liếc chiếc áo sơ mi của mình ở thành giường, nhếch môi cười khẽ, nhìn động tác kéo chăn phủ lên người cô đầy cưng chiều, nghiên người ngồi xuống giường, đưa tay kéo chăn đang phủ mặt Lê Anh Thi ra, liền vòng tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng, hỏi: " Bé con, em ngửi ra được mùi gì rồi? "

Lê Anh Thi được anh ôm vào lòng ngực rắn chắc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh, không ngần ngại rút cả khuôn mặt nhỏ vào bên trong lòng anh, vòng tay ôm eo anh, giả chết không lên tiếng.

Trương Gia Huy nhìn hành động của cô chỉ cười, hôn lên trán cô gái nhỏ vài cái, lại gậm nhấm trêu chọc vành tai của cô, thấp giọng trêu chọc: " Hửm, thích mùi hương của ông xã đến vậy sao? "

Bị anh trêu chọc, cô cũng không thể làm gì khác hơn, dù không đỏ mặt, nhưng lỗ tai nhỏ nhắn của cô phút chốc đã đỏ bừng, bán đứng cô rồi.

Hừ, đồ không có tiền đồ.

Thời gian ngọt ngào ngắn ngủi của cả hai có chút ngắn ngủi, Lê Anh Thi và Trương Gia Huy quấn quýt với nhau ở trong phòng hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng ngủ chính rồi mới xuống lầu ăn tối.

Nhìn cả hai không có gì khác lạ, nếu nhìn kỹ hơn chút sẽ thấy môi của cô có chút sưng đỏ, vành mắt cũng đỏ lên, tay vẫn luôn xoa bóp eo trong cực kỳ đáng thương.

Trái ngược với cô, Trương Gia Huy một thân sảng khoái, ôm eo cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp eo thon.

Sau khi dùng xong bữa tối, Trương Gia Huy lại bồi cô đi dạo để tiêu thực, và anh cũng tuân thủ cam kết tối nay không rời khỏi nhà.

****

Hôm sau, Lê Anh Thi ngủ đến khi tự mình thức giấc, mở mắt nhìn qua bên cạnh mình đã không thấy anh đâu.

Cô lần mò điện thoại trên tủ đầu giường theo thói quen, gần hai mươi tin nhắn chưa đọc đã được hiện ra.

Lê Anh Thi cũng không nghĩ nhiều, chậm rãi mở Wechat lên, thấy hơn mười mấy tin nhắn chúc mừng liền mới nhớ ra hôm nay chính là sinh nhật tròn mười bảy tuổi của mình.

Trương Gia Huy đầu?

Lê Anh Thi nhìn khung trò chuyện được ghim trên đầu, và tin nhắn cuối cùng của cô vẫn là ngày hôm qua.

Cô chau mày không vui, không chần chừ thêm liền đi xuống giường tắm rửa chuẩn bị đi tìm anh.

Cô muốn cùng với Trương Gia Huy trải qua sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn cùng với nhau.

Phòng khách dưới tầng, Viên Hoa mặc vest kiểu nữ, đi từ ngoài sảnh vào, trên tay còn ôm theo hộp quà màu đen.

Lê Anh Thi tay đỡ eo, ôm bụng bầu, đi xuống cầu thang, hai người vô tình chạm mặt nhau.

" Mợ, đây là trang phục của mợ. "

Lê Anh Thi nhìn quanh không thấy Trương Gia Huy đâu cả, nhận lấy hộp quà từ tay Viên Hoa, tháo dây ruy băng, đồng thời hỏi: " Anh ấy đâu rồi? "

Viên Hoa không trả lời câu hỏi của cô, mắt nhìn về hộp quà nói: " Mợ đi thay đồ trước đã, lát nữa tôi sẽ đưa mợ đến chỗ lão đại. "

Hừ không nói thì thôi.

Lê Anh Thi như có suy đoán, bĩu môi, mở nắp hộp quà.

Bên trong là bộ đầm công chúa màu đỏ rượu, trên váy còn có hộp nhỏ làm bằng nhung lớn cở lòng bàn tay.

Lê Anh Thi cầm lên lắc thử, cô thử đón đây chắc là chiếc nhẫn hay là lắc tay gì đó đây mà.

Vừa đón, cô vừa mở hộp quà ra thì bên trong quả thật là chiếc lắc tay được đính hai mươi hột kim cương trắng khoảng 2 cara.

Chưa đến mười lăm phút, Lê Anh Thi đã thay đầm công chúa, đeo lắc tay, thông thả xuống tầng.

Đầm công chúa ôm xác vòng một của cô, váy tùng vừa khéo đã che cái bụng bầu làm người ngoài lầm tưởng cô chỉ được anh nuôi kỹ quá chỉ béo ra thôi.

Lên xe, Lê Anh Thi nhìn Viên Hoa nhàn nhạt hỏi: " Đi đâu thế? "

Viên Hoa cười khẽ, nhìn cô, cố ra vẻ thần bí: " Lát nữa mợ sẽ biết thôi. "

Xe chạy hơn nữa tiếng, Lê Anh Thi nhìn xung quanh đường, lại nhìn về phía trước đây là bệnh viện tư nhân quốc tế của mẹ Phương, lại cúi đầu nhìn xuống bộ đầm trên người, nghiên đầu liếc Viên Hoa: " Đến rồi? "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK