Trường học tôi tổ chức leo núi. Hôm đó tôi đang leo nửa chừng thì ngực trái dấy lên cơn đau nhói kịch liệt, đau tới nổi chảy nước mắt giàn giụa. Lúc đó tôi dự cảm được có lẽ xảy ra vấn đề rồi.
Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Mã, bảo anh ấy giấu Mr. Tô sắp xếp cho tôi làm kiểm tra. Kết quả kiểm tra không tốt chút nào, trên phiếu xét nghiệm có viết, khối u rất có thể là ác tính.
Tôi ngồi trên ghế tại hành lang bệnh viện, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Sau khi kết thúc ca khám bệnh, bác sĩ Mã tới tìm tôi, lay người tôi một lúc lâu tôi mới chịu ngẩng đầu lên.
Anh ấy nói: "Đưa kết quả xét nghiệm cho anh xem."
Tôi cười hì hì: "Bệnh viện các anh chơi nhau quá, cái gì mà "rất có thể là u ác" chứ, em mới bao nhiêu tuổi?"
Bác sĩ Mã xem xong ảnh chụp rồi nói: "Đích thực là vị trí khối u không tốt cho lắm, quá gần chính giữa, hơn nữa có nhiều tín hiệu dòng máu, thế nên trong khoảng thời gian ngắn rất dễ phát triển nhanh chóng, bây giờ kích cỡ của nó đã to bằng quả trứng cút rồi."
Tôi biết, tôi biết là tôi lại phải làm phẫu thuật rồi. Hít sâu mấy lần, tôi lên tiếng: "Hay là để em về nhà trước đã, ngày mai em lại tới tìm anh."
Bác sĩ Mã kéo cánh tay tôi và nói: "Nếu như em muốn khóc, thì cứ thoải mái khóc đi đã..."
Tôi lắc đầu, vẫn kiên cường nhìn anh ấy và cười. Kết quả vừa bước được một bước, tôi liên nhìn thấy Mr. Tô đang vội vội vàng vàng tiến tới từ cách đó vài mét.
Anh vừa đi tới trước mặt, còn chưa kịp nói câu nào, nước mắt tôi đã lập tức chảy ra ròng ròng.
Mr. Tô kéo tôi vào lòng: "Có anh đây."
Tôi vùi mặt vào ngực anh, càng khóc càng dữ dội. Bây giờ tôi mới hiểu, thì ra không phải tôi kiên cường, mà từ xưa đến nay tôi chưa từng gặp được người có thể khiến tôi thoải mái thể hiện mọi người sự yếu đuối của mình ra.