Sau khi cưới, Mr. Tô hỏi tôi muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, anh sẽ sắp xếp kì nghỉ và lên lịch trình.
Tôi ngẫm nghĩ. Tiếng anh của mình dở tệ, cũng chưa ra nước ngoài bao giờ nên tôi có hơi e dè. Tôi nói với anh: "Hay là đi Hongkong? Đài Loan?"
Anh nói: "Đi đâu cũng không thành vấn đề, em suy nghĩ thêm đi."
Sau đó hằng ngày anh đi làm, tôi rãnh rỗi ở nhà nghịch máy tính, xem phim.
Hai tuần trôi qua, Mr. Tô nói: "Visa làm xong rồi, thứ sau xuất phát. Em sắp tất cả những thứ muốn mang vào vali trước đi, lát nữa anh về sắp xếp thêm."
Tôi há hốc miệng nhìn anh: "Đi đâu vậy?"
Anh nói: "Em đoán xem."
Tôi nói: "Thì anh cũng phải cho em gợi ý chứ."
Anh nói: "Anh thấy trong máy tính của em lưu trữ tới mấy GB dữ liệu liền, anh đưa em đi gặp thần tượng."
Ở trong máy tính của tôi toàn là Shin - cậu bé bút chì và nhóc Maruko.
Bên trong có rất nhiều du khách đứng mua postcard để viết cho người thân yêu của mình một vài lời chúc phúc, sau đó đóng dấu bưu cục xinh xắn của bưu điện Phú Sĩ và gửi về Trung Quốc.
Tôi và Mr. Tô mỗi người cầm lên một tấm, nói trước là không được phép nhìn trộm nhau, viết xong phải nhét ngay vào hòm thư.
Một tuần sau khi chúng tôi về nước, bưu phẩm mới vượt đại dương đến được tay chúng tôi.
Đọc được dòng chữ đối phương viết, cả hai chúng tôi đều bật cười.
Anh: Mong Nhị Bảo luôn khỏe mạnh, vui vẻ, mọi chuyện đều có anh.
Ở Osaka, chúng tôi chọn tour du lịch một ngày.
Thật ra có rất nhiều chữ trên các biện hiệu ở đường phố Nhật Bản chúng tôi có thể nhận ra, cũng hiểu được ý nghĩa, nhưng khuyết điểm của du lịch tự do là nhiều cảnh đẹp địa phương, văn hóa, phong tục bản địa sẽ ít được biết đến.
Giống như người nước ngoài đến Trường Thành của Trung Quốc, có lẽ họ chỉ biết về lịch sử xây dựng Trường Thành, chứ chưa chắc đã có ai đó kể cho họ nghe về Mạnh Khương Nữ. Nhưng cũng chính cậu chuyện này mới khiến cho di tích lịch sử ấy được nhuộm một lớp màu khác thường.
Mẹ của chị hướng dẫn viên du lịch một ngày là người Đài Loan. Chị ấy lớn lên ở Nhật, rất am hiểu lịch sử nơi đây. Dọc đường, chị ấy kể cho chúng tôi nghe rất nhiều câu chuyện, còn giới thiệu một vài đặc sản địa phương cho chúng tôi. Đại khái có thuốc chăm sóc sức khỏe, các sản phẩm chăm sóc da, các loại đồ ăn vặt và một vài sản phẩm điện tử.
Tôi bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ, Mr. Tô nói với chị hướng dẫn viên du lịch: "Cho tôi một chiếc đi."Thế là tôi vui vẻ sở hữu chiếc lắc tay đá Giéc-ma-ni thần kì. Vài ngày sau đó, tôi cứ chăm chú, cứ rảnh rỗi là tôi lại chăm chú ngắm nghía nó, cảm giác nó tỏa ra một sức hút vô hình nào đó khiến tôi trở nên mạnh khỏe và xinh đẹp hơn.
Trở về nước, ở sân bay, tôi nhìn thấy có mấy cô gái đi qua cửa kiểm soát an ninh cũng đeo chiếc lắc giống mình. Tôi bèn vui vẻ trò chuyện với người ta và hỏi: "Cô có cảm nhận được hiệu quả thần kì nào không?"
Cô gái đó điềm nhiêm trả lời: "Mấy trò trẻ con lừa người, liệu có thể có hiệu quả gì? Bỏ tiền ra mua niềm vui thôi."
Tôi buồn rầu trở lại bên cạnh Mr. Tô: "Có phải chúng ta bị lừa rồi không? Năm ngàn một chiếc lắc..."
Mr. Tô nói: "Anh là bác sĩ, công hiệu của đá Giéc-ma-ni quả thực rất thần kì. Em kiên trì đeo nó sẽ rất có lợi cho sức khỏe."
Vì lời nói này của Mr. Tô, dường như trong khoảng khắc ấy tôi lại cảm nhận được sức hút của chiếc lắc tay này.
Rất nhiều năm trôi qua, khi tôi đã lâu lắm không còn đeo chiếc lắc đó nữa. Một lần nọ, tôi thấy trên TV đưa tin sản phẩm đá Giéc-ma-ni thật ra là trò lừa đảo bán hàng của du lịch Nhật Bản.
Tôi tức giận nói với Mr. Tô, anh chỉ cười khẽ.
Tôi nói: "Anh đã sớm biết chuyện này rồi đúng không? Em thật là ngốc chết đi được! Tốn bao nhiêu tiền như thế..."
Anh nói: "Năm ngàn đổi lại niệm tin kiên định của em rằng mình nhất định sẽ sống khỏe mạnh, anh cảm thấy nó vô giá."
Tôi nhớ lại năm đó mình thường xuyên phải đi đi về về bệnh viện rồi phòng phẫu thuật. Chiếc lắc tay đó quả thực đã khiến tôi tràn đầy mong đợi vào sự khỏe mạnh của mình.
Chỉ là đối với Mr. Tô, ngay từ đầu anh đã muốn tặng cho tôi niệm hy vọng ấy.