Một buổi tối nọ, bác sĩ Mã lái xe, bánh xe bị kẹt vào nắp cống, Mr. Tô phải tới giúp anh ấy.
Gần mười một giờ đêm, anh gọi điện báo với tôi rằng đã kéo được anh lên, hai người họ chuẩn bị đi ăn chút gì đó, sẽ về nhà hơi muộn một chút. Anh nói anh quên mang chìa khóa nhà, bảo tôi cứ ngủ trước, ăn xong rồi anh sẽ về văn phòng ngủ.
Tôi nói: Vậy sao được? Anh đã vất vã cả ngày trời rồi! Sao có thể tạm bợ ngủ trong phòng làm việc chứ! Anh về nhà đi, em để cửa cho anh! Muộn mấy em cũng đợi!"
Anh nói: "Ảnh hậu à, nửa đêm rồi em còn thể hiện kỹ năng diễn xuất làm gì chứ. Anh ngủ ở đâu cũng được."
Tôi nói: "Nhưng đạo diễn à, người ta thật sự muốn anh về nhà ngủ mà."
Anh đáp: "Trông chừng đám paparazzi ngoài cửa, mười phút nữa anh có mặt."
Dịp cuối tuần là thời gian mua sắm của tôi và Mr. Tô. Hai chúng tôi thơ thẩn đi trong siêu thị, bỗng nhiên có một chiếc ốc vít rơi xuống bên cạnh tôi...
Mr. Tô đã nhìn thấy chiếc ốc vít, cũng nhìn tôi và "á" lên tiếng nữa.
Tôi làm mặt đau khổ: "Em sắp sụp đổ rồi!"
Mr. Tô bày ra ánh mắt tuyệt vọng: "Em sắp tan thành mây khói rồi!"
Tôi: "Chồng à! mau ôm chặt em đi!"
Mr. Tô: "Đừng rời xa anh!"
Đúng lúc này, có một ông chú làm trong siêu thị xách hộp đồ nghề đi tới trước mặt chúng tôi, cúi xuống nhặt chiếc ốc vít lên. Ông chú nhìn hai chúng tôi, lắc lắc đầu, nét mặt mang một biểu cảm khó mà miêu tả được, sau đó lặng lẽ bỏ đi.
Tôi và Mr. Tô: "..."
Cuối tuần về nhà mẹ tôi ăn cơm, thấy mẹ đang chơi trò "Toàn dân hát karaoke", tôi cũng bèn tải phần mềm đó về, kết quả chơi mê mẩn suốt cả ngày. Ngay cả Mr. Tô gọi điện tôi cũng chẳng buồn nghe máy...
Theo các yêu cầu của chị em trong nhóm, tôi hát bài Hảo Hán Ca, rồi gửi cho Mr. Tô. Anh không nhìn, vừa đi kiểm tra phòng bệnh vừa bật liên kết tôi gửi lên, sau đó tất cả bệnh nhân trong phòng bệnh đồng loạt cười ồ lên.
Anh nói: "Tôi đảm bảo."
Sau đó anh gửi tin nhắn kể chuyện này cho tôi.
Tôi nói: "Anh ngốc chết đi được, anh không cần phải thừa nhận mà."
Anh đáp: "Người mình đã lấy về rồi, đương nhiên có nuốt nước mắt cũng phải nhận!"
Tôi nói: "Vậy em cho anh nghe thêm một bài nữa nhé."
Tôi lại hát bài Bạch Tố Trinh Dưới Núi Thanh Thanh rồi gửi qua cho anh.
Trong lúc tôi và anh nói chuyện bằng tin nhắn điện thoại. Tôi nghe thấy có người gọi anh đi làm.
Anh trả lời: "Đợi chút, để tôi nghe xong liveshow của vợ tôi đã..."
Một buổi tối, Mr. Tô và tôi nói chuyện đến tận đêm khuya, bởi vì mấy ngày ngày trước đó tôi đều ngồi sáng tác, không trò chuyện tử tế với anh.
Anh nói rất nhiều chuyện: Nào là công việc; nào là chuyện sáng nay anh mua bánh mì kẹp cho vào lò vi sóng quên không lấy ra rồi bị bác sĩ Mã ăn mất; nào là buổi trưa người giao hàng giao một quả trứng gà, anh không nhìn đã đập nó, kết quả là trứng sống...
Sáng sớm hôm sau, tôi cưỡi lên chiếc chăn của mình mà ngủ, nhưng điều thần kì là tôi không có cảm giác eo và mông của mình bị lạnh. Tỉnh dậy, tôi mới phát hiện anh đã nhường cả chăn của mình cho tôi, còn anh thì đắp khăn tắm ngủ...
Tôi hỏi anh: "Anh không lạnh à?"
Anh nói: "Không lạnh đâu, sức khỏe anh tốt lắm... Hắt xì!"