Tôi bị cảm nặng, cứ hắt xì hơi và chảy nước mũi ròng ròng. Ngày hôm sau Mr. Tô lại có một buổi hội nghị giao lưu khá quan trọng, tôi chuyển gối và chăn của anh sang một phòng ngủ khác, tránh để anh bị lây.
Anh nấu cho tôi một bát canh gừng, ép một cốc nước lê, rồi trông đến khi tôi ngủ thiếp đi.
Nửa đêm mũi tắt tịt, tôi bật đèn ngồi dậy, nhìn thấy bên cạnh giường để một cốc nước và một hộp khăn giấy.
Tôi quay người, phát hiện anh đang nằm ngủ ngay cạnh mình.
Vào giây phút đó, tôi chợt thấy ở bên anh cả đời này vẫn chưa đủ.
Có lần đang trên đường đi làm về thì tôi mắc tiểu, tôi lao như bay trên đường, vừa mở cửa liền xông thẳng vào nhà vệ sinh. Không ngờ Mr. Tô nhanh chân chặn ngay cửa nhà vệ sinh, chống tay lên cạnh cửa, cười tít mắt nhìn tôi: "Hôn anh một cái đi rồi anh cho em qua."
Anh nói: "Chưa đủ chân thành..."
Tôi nghiêm túc hôn anh thêm lần nữa.
Bấy giờ anh mới từ tốn nói: "Vợ yêu à, toilet nhà chúng ta bị tắc, thợ đang sửa chữa bên trong."
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết thế nào là tuyệt vọng.