Hồi nhỏ vì chị gái bị bệnh, bố mẹ tôi đưa chị đi khắp nói cầu cứu các bác sĩ, còn tôi thì được gửi ở nhà một người thân.
Lúc đó, bố mẹ chuẩn bị cho tôi một chiếc balo nhỏ xíu. Ngày nào tôi cũng phải sắp xếp gọn gàng balo, sẵn sàng đợi người họ hàng ấy tới đón mình đi bất cứ lúc nào.
Đây đã trở thành thói quen của tôi rất nhiều năm về sau.
Năm đầu tiên kết hôn, tôi vẫn có thói quen cất tất cả đồ đạc cần thiết vào một chiếc balo nhỏ. Mr. Tô nhìn thấy thể, không hiểu, bèn hỏi tôi: "Em chuẩn bị đi chạy nạn đấy à?"
Tôi kể cho anh nghe câu chuyện quá khứ của mình. Sau này anh đặc biệt mua cho tôi một chiếc tủ để đặt chiếc balo nhỏ của mình. Anh nói: "Rồi sẽ có một ngày em tình nguyện lấy những món đồ đó ra."
Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Mr. Tô mua bánh ga tô và hoa cho tôi.
Đáy mắt anh đỏ lên trong phút chốc, anh nói: "Vy Vy, cảm ơn em đã chấp nhận để anh bước vào trái tim em."