Lần đầu tiên thực hiện ca phẫu tràn khí màng phổi trong cuộc đời, đến tận ngày trước khi mổ tôi mới nói cho bố mẹ biết. Một mình tôi ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, nghe hết những cam kết trước khi mổ đáng sợ đó. Có vô số khả năng sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, còn bệnh viện thì bắt buộc phải thông báo rõ ràng và đầy đủ tất cả những khả năng ấy đến bệnh nhân.
Về sau nếu không nhờ sự xuất hiện của Mr. Tô, tôi nghĩ tôi thật sự sẽ bị vị bác sĩ thực tập kia doạ cho hết hồn.
Sau này, khi tôi và Mr. Tô đã đến với nhau, anh hỏi tôi: "Vì sao lúc đó em không để bố mẹ cùng tới bệnh viện?"
Tôi đáp: "Có lẽ từ nhỏ đến lớn, em đã quen với việc một mình đối mặt với mọi chuyện rồi chăng?"
Anh nhìn tôi, bình tĩnh nói: "Sự kiên cường của em chưa chắc đã khiến bố mẹ dễ chịu hơn."
Tôi có phần không quen với sự chăm sóc này, bèn nói với bố mẹ: "Thời tiết nóng nực thế này, bố mẹ đừng đến bệnh viện nhiều, dễ bị cảm nắng lắm."
Mẹ tôi nói: "Lúc nhỏ vì chị gái con nên bố mẹ không chăm sóc chu đáo được cho con, bây giờ muốn ở bên con nhiều hơn."
Bố tôi nói: "Dù sao bố mẹ cũng rảnh rỗi, không có việc gì làm mà."
Buối tối, đợi họ về rồi, người thân của bệnh nhân giường bệnh mới nói với tôi: "Bố mẹ cháu sáng nào cũng đứng khóc bên ngoài cửa phòng rất lâu rồi mới đi vào, nói rốt cuộc mình đã làm chuyện gì tội nghiệt mà khiến hai đứa con chịu đủ giày vò như vậy."
Tôi lắc đầu: "Sao em có thể nhẫn tâm để bố mẹ phải hai lần nghe cái cam kết trước mổ đáng sợ ấy được. Của chị gái mười năm trước, của em mười năm sau, e rằng đả kích họ mất."
Tôi hỏi tiếp: "Còn anh, vẫn gắng gượng được chứ?"
Mr. Tô kéo tay tôi tới bên môi rồi nói: "Có em bên cạnh, chuyện gì anh cũng chống đỡ được hết."