Trong Wechat của Mr. Tô hầu hết toàn là nick của các bệnh nhân anh từng phẫu thuật.
Có một hôm anh đi kiểm tra phòng bệnh, di động trên bàn cứ kêu suốt. Tôi cầm lên xem thì thấy có đến năm, sáu tin nhắn Wechat chưa được đọc, ngay trên màn hình hiển thị một dòng tin nhắn nhắc nhở anh phải ăn uống điều độ, chú ý nghỉ ngơi.
Người gửi tin nhắn có hình đại diện là một cô gái trẻ.
Trong long tôi hơi nóng lên rồi, nhưng vẫn đặt điện thoại về chỗ cũ.
Sau khi trở về anh kiểm tra Wechat, còn chẳng buồn xem nội dung đã đặt qua một bên.
Tôi hỏi anh với giọng điệu "chua nồng": "Sao anh lại không đọc thế? Lỡ như người ta có chuyện gì muốn tìm anh rồi sao?"
Anh vừa ăn cơm vừa trả lời tôi: "Là con gái của bệnh nhân."
"Vì sao cô ấy lại hỏi han anh ấm áp thế?"
Anh ngẩng đầu lên: "Em xem rồi à?"
Anh đẩy di động tới trước mặt tôi, nửa tháng nay cô gái đó hầu như ngày nào cũng gửi tới mấy tin nhắn nhưng anh chưa hề trả lời lấy một tin.
"Giải thích có lúc sẽ càng khiến người ta suy nghĩ nhiều, hoặc cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội. Chi bằng anh thẳng thừng tảng lờ, tới khi cô ấy cảm thấy nhạt nhẽo sẽ tự từ bỏ thôi."
Lúc đó tôi không hiểu, cảm thấy đáng lẽ Mr. Tô nên giải thích với đối phương rõ ràng rằng mình có bạn gái rồi.
Về sau ở trong ký túc xá có một em gái theo đuổi một anh nam sinh. Nam sinh kia tuy nói rằng mình đã có bạn gái nhưng vẫn trả lời từng dòng tin nhắn của em ấy. Ngoài miệng bảo từ chối nhưng lời nói lại uốn lượn uyển chuyển, hại em ấy đến nay vẫn không thể từ bỏ.
Về sau, có lần chúng tôi đi dạo phố hoa, vô tình gặp cô gái từng theo đuổi anh. Cô ấy tươi cười rạng rỡ chào hỏi Mr. Tô giống như một người bạn lâu ngày không gặp, không hề có chút gượng gạo nào. Đến lúc tạm biệt, cô ấy nói với tôi: "Bác sĩ Tô quả là người đàn ông không cho cô gái khác chút khe hẹp nào để len vào."
Tôi quay đầu nhìn Mr. Tô, lòng hiểu rằng, mọi khe hẹp trong lòng anh đều đã dành cho tôi cả rồi.