Buổi tối lễ tình nhân, anh không mơ thấy lúc anh và Thời Diệc Nam da thịt kề sát củi khô lửa bốc, quấn quýt hôn nhau nồng nhiệt, hay là điên cuồng làm tình trên giường, trái lại, anh mơ thấy Thời Diệc Nam chia tay anh.
Hôm đó không phải lễ tình nhân, cũng không phải bất kỳ ngày lễ nào khác, nhưng về sau Bạch Nhất Trần không nén được mà than khóc cho ngày đó tựa như ngày giỗ của anh, bởi vì tuyệt vọng và u ám buổi hôm ấy giống một lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn đâm vào trái tim anh, đẩy anh vào một vực sâu không đáy.
Từ đó trở đi, cô quạnh, thống khổ và tuyệt vọng bắt đầu thay thế Thời Diệc Nam mà ngày đêm làm bạn bên anh, đi theo anh như hình với bóng.
Bữa đó anh dậy vô cùng sớm. Lúc tỉnh lại, Thời Diệc Nam đang đứng ngược sáng bên cửa sổ và đeo caravat. Tia nắng sáng sớm rất chói chang, anh không thấy rõ biểu tình trên mặt Thời Diệc Nam, cho nên anh đứng dậy, trao cho Thời Diệc Nam một nụ hôn cực kỳ triền miên trong khi đôi mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ.
Thời Diệc Nam tàn nhẫn mút lấy môi lưỡi của anh, hôn mãnh liệt giống như muốn xé nát anh rồi ăn sạch. Anh khó khăn thở dốc và cố gắng đáp lại hắn, suýt chút nữa là lau súng cướp cò đến thêm một phát. Song Thời Diệc Nam nhanh chóng thu lại sức lực. Hắn ôm lấy eo anh và vuốt ve một hồi, sau đó chưa nói câu nào rời đi.
Nếu là bình thường, rất có thể Bạch Nhất Trần sẽ phát hiện một ít manh mối, nhưng có lẽ vì nụ hôn hôm ấy quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức anh cho rằng Thời Diệc Nam cũng yêu anh như anh yêu hắn—— rời không được, tách không ra, cắt không đứt, người khác chạm nhẹ vào là đã không nhịn nổi mà lao lên đánh nhau, đánh cả người đầy vết thương cũng không chịu buông tay.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, người không chịu buông tay cũng chỉ có mình anh.
Thời Diệc Nam vẫn luôn tiêu sái, hắn như một luồng gió xuân tình cờ mới gặp được, chậm rãi len lỏi vào trái tim anh rồi lại lặng lẽ rời đi, tự tại và không lưu luyến chút nào. Chỉ có anh không buông ra cơn gió này, hòng bắt lấy thứ căn bản không thể chạm tới.
Ngoại trừ giấy tờ tùy thân quan trọng thì Thời Diệc Nam chẳng đem theo quần áo, ca-ra-vat, giày da, dao cạo râu trên buồng rửa mặt hay thậm chí bộ sạc trước tủ đầu giường, tạo cho Bạch Nhất Trần một ảo giác hắn sẽ lại trở về.
Nhưng hắn vẫn chưa về, còn mang đi tất cả màu sắc trong thế giới của Bạch Nhất Trần.
【Chúng ta chia tay đi.】
Thời Diệc Nam gửi cho anh một tin nhắn ngắn, sau đó liền biến mất trong biển người mênh mông. Hắn để anh một mình quanh quẩn trong căn phòng thuê hơi nhỏ lại rất ấm áp, coi giữ sáu ký tự tính cả dấu chấm tròn kia thêm ba mùa xuân thu, chờ đến sự xuất hiện của huân chương vinh dự mang danh tình yêu trên cổ tay trái.
Hắn vẫn chưa trở về.
Mà năm nay, là năm thứ tư kể từ ngày hắn rời đi.
Bạch Nhất Trần mở mắt ra, thứ chạm đến đầu tiên chính là vỏ gối ướt đẫm. Nó băng lãnh lạnh lẽo mà áp lên mặt anh, nhắc nhở rằng anh còn sống. Anh đi tới buồng tắm, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của mình trong gương —— cuối tuần này không thuận lợi chút nào.
Anh thở dài khe khẽ rồi vắt chiếc khăn lông ướt đặt trên đôi mắt, hy vọng có thể giảm sưng một ít.
"Chào buổi sáng, Diệc Nam." Bạch Nhất Trần trở lại phòng ngủ và nói với giường đôi trống trải, "Hôm nay em không có việc gì, chờ lát nữa em giúp anh vẽ tranh nhé?"
Đáp lại Bạch Nhất Trần chỉ có trầm mặc ngột ngạt như cũ.
Mà Bạch Nhất Trần lại không để ý chút nào. Anh rũ mi mắt, âm thanh còn có chút ngọt ngào: "Nếu anh không lên tiếng thì coi như anh đã đồng ý nha."
Chờ lát nữa ăn xong bữa sáng là đến phòng vẽ tranh vẽ một bức cho Thời Diệc Nam, buổi trưa thì ngủ trưa, buổi chiều tỉnh dậy đọc tạp chí, sẩm tối hoàn thành đơn phiên dịch cho tuần kế, xong là anh có thể ngủ rồi.
Thật tốt, cuối tuần chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Cuối tuần này Bạch Nhất Trần vốn dĩ định như vậy.
Nhưng kế hoạch bị thay đổi cũng nhanh, anh vừa vẽ được một nửa thì Nhạc Đống gọi cho anh một cú điện thoại.
"Nhạc Đống, có chuyện gì không?" Thanh âm của Bạch Nhất Trần ẩn chứa sự lười biếng, lại tràn đầy ôn nhu. Thanh âm dày từ tính xuyên tín hiệu điện tử truyền tới tai một người khác, khiến Nhạc Đống ở đầu kia hơi sửng sốt.
Song ngay tiếp theo, Nhạc Đống nở nụ cười và cố ý hạ giọng: "Bảo bối, nhớ anh không?"
Bạch Nhất Trần cầm một chiếc bút vẽ, chấm ít thuốc màu lên quần áo của Thời Diệc Nam trên vải vẽ sơn dầu, mềm mại nói: "Đừng nghịch, thanh âm của cậu không giống anh ấy chút nào."
"Xì, được rồi được rồi." Nhạc Đống ở đầu kia của điện thoại cảm thán hai tiếng, "Nhất Trần này, cậu thật sự không tới buổi họp lớp đêm nay à?"
Bạch Nhất Trần nghe vậy, động tác đặt bút nhất thời dừng lại. Anh suy tư một hồi, vừa tiếp tục vẽ ra vừa tán gẫu với Nhạc Đống bằng giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Làm sao? Cậu nhớ tớ hả?"
Lần này Nhạc Đống lại tự nở nụ cười: "Ôi hoạ sĩ lớn, cậu đừng quyến rũ tớ bằng giọng nói kia nữa, nói chuyện chính đây. Dịp này bạn học đến khá đông đủ, mọi người đã chưa gặp cậu gần năm năm rồi. Dẫu sao Thời Diệc Nam cũng sẽ không đến, cậu... có muốn tới một lát không? Coi như là đi cùng tớ, có được không?"
Bạch Nhất Trần lặng im, không mở miệng.
Đầu kia Nhạc Đống cũng nắm chặt điện thoại, hồi lâu sau rốt cuộc nghe thấy câu nói như ban ân của Bạch Nhất Trần: "Được, vậy tớ đi cùng cậu."
Nhạc Đống thầm thở phào nhẹ nhõm, dùng ngữ điệu thoải mái bảo Bạch Nhất Trần: "Vậy thì tốt quá, đợi lát nữa tớ lái xe tới đón cậu, cậu mau mau chuẩn bị đi."
"Ừm." Bạch Nhất Trần đáp một tiếng rồi đặt bút vẽ trên tay xuống.
"Bảo bối, tớ yêu cậu chết mất."
Bạch Nhất Trần nghe thấy câu nói quen thuộc của Nhạc Đống bèn khẽ cười: "Moazz."
"Moazz, tý nữa gặp."
"Tý nữa gặp."
Bạch Nhất Trần cúp điện thoại, vươn ngón tay phác hoạ một vòng theo đường viền của người trên vải vẽ tranh sơn dầu. Anh nghiêng nghiêng đầu nói: "Bảo bối, em yêu anh chết mất."
Thời Diệc Nam trong tranh mím chặt môi không nói gì, giống như lời yêu của Bạch Nhất Trần với hắn chẳng qua là một câu chào hỏi không mấy quan trọng mà thôi, có thể im lặng không trả lời, có thể ném ra sau đầu, có thể làm bộ không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng Bạch Nhất Trần lại sớm quen với sự im lặng của hắn. Anh ngồi ở trước bức tranh, lẳng lặng ngắm người trong tranh. Mãi tận khi thuốc màu khô ráo, anh mới phủ vải trắng bên cạnh lên giá tranh.
Trước khi vải trắng hoàn toàn che đi mặt của người trong tranh, Bạch Nhất Trần nhẹ nhàng nói: "Tý nữa gặp, bảo bối."
Bạch Nhất Trần lên xe, đôi mắt Nhạc Đống dõi theo anh rất lâu. Cuối cùng trước lúc khởi hành cậu mới cau mày hỏi một câu: "Cậu đã khóc à?"
"Không có." Bạch Nhất Trần thắt chặt dây an toàn rồi lập tức ngẩng đầu, đáy mắt mang sự ngạc nhiên, "Chỉ là tối qua ngủ không ngon giấc thôi. Làm sao, quầng thâm rất rõ ràng ư?"
"Không có là tốt rồi, gần đây cậu mất ngủ à?" Nhạc Đống thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe rồi tránh né ánh mắt Bạch Nhất Trần nhìn y.
Y không thích ánh mắt Bạch Nhất Trần nhìn mình, quá thâm tình. Yêu thương nồng nặc chất chứa trong đó gần như sắp tràn ra, tựa mật ong sền sệt dính cuốn lấy hô hấp y —— nhưng anh căn bản cũng không yêu y, Bạch Nhất Trần vĩnh viễn chỉ yêu một mình Thời Diệc Nam.
"Không có đâu, là ngủ không ngon, nằm mơ suốt. Hôm qua bác sĩ Hạ kê cho tớ ít thuốc, tớ uống thử xem sao." Bạch Nhất Trần vươn tay xoa bóp đôi mắt, không chút để ý mà trả lời.
Xe quẹo qua một ngã tư, Nhạc Đống mở miệng nói: "Thuốc có thể ít dùng thì ít dùng thôi. Những loại thuốc đấy cũng không tốt cho gan thận cậu đâu."
Bạch Nhất Trần ngắm nghía cảnh vật nhanh chóng xẹt qua cửa sổ. Anh cười qua loa, nói: "Tớ biết nha."
Nhạc Đống nghe thấy ngữ khí dửng dưng thờ ơ của anh, có chút tức giận nhưng rất nhanh là kìm nén lại.
Còn Bạch Nhất Trần nhìn gò má Nhạc Đống phản xạ trên cửa sổ xe, nụ cười bên môi càng sâu hơn. Anh gần như mê luyến mà dùng ánh mắt miêu tả từng centimet trên gương mặt người kia, nghiêm túc như muốn chạm trổ hình hắn vào trong trái tim anh.
"Thời Diệc Nam..." Bạch Nhất Trần mấp máy bờ môi nhạt màu, im lặng gọi một cái tên.
Nhạc Đống cho rằng Bạch Nhất Trần ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, lại không biết Bạch Nhất Trần đang ngắm mình, nói đúng ra, là y với gương mặt của Thời Diệc.
Ở buổi tiệc Bạch Nhất Trần nghe thấy tiếng nói của rất nhiều người quen, song anh lại không thể đọc tên từng người. Con gái còn tốt, anh vẫn là có thể nhận rõ. Thế nhưng bạn học nam thì anh chỉ có thể nhìn lại bọn họ với ánh mắt ngập tràn thâm tình và ánh sáng êm đềm —— dù sao bọn họ đều mang khuôn mặt đẹp trai sắc nét của Thời Diệc Nam.
Bạch Nhất Trần không muốn tới buổi họp lớp cũng là vì nguyên nhân này. Hai năm trước anh vẫn luôn lún sâu vào nỗi thống khổ khi Thời Diệc Nam rời đi, tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài. Hai năm sau thì anh chẳng còn nhận ra ai nữa.
Anh nhớ Thời Diệc Nam, nhớ đến sắp điên rồi. Trong mộng ngoài mộng, lúc tỉnh lúc say, tâm trí anh tràn đầy hắn.
Anh điên cuồng vẽ vời, vẽ khuôn mặt của Thời Diệc Nam, xem đi xem lại quyển album hồi hai người bọn họ vẫn bên nhau, rất sợ bản thân quên mất khuôn mặt này, quên mất người anh yêu sâu sắc.
Người khác đều nói anh là con cưng của Thượng Đế. Anh có gương mặt vô cùng tinh xảo, tuấn mỹ đẹp đẽ không khác gì vị thần trong tranh sơn dầu. Anh có giọng nói êm tai đến mức có thể khiến người ta say mê không chịu tỉnh lại cùng thiên phú hội họa và ngôn ngữ cực cao.
Bạch Nhất Trần cũng cảm thấy như vậy.
Ngoại trừ tình cảm có chút không thuận lợi thì tất cả đều rất tốt. Dường như Thượng Đế thương yêu anh đến mức bất công, tự sát liên tục cũng không cho anh chết đi, thậm chí sau lần thứ ba tự sát chưa toại còn để anh có thể thường xuyên gặp được người anh muốn gặp nhất.
Trong bệnh viện, trong phòng vẽ, trong siêu thị, trên đường cái, anh đều có thể nhìn thấy Thời Diệc Nam.
Anh không cần tiếp tục phải thông qua tranh vẽ, thông qua bức ảnh để nhớ kỹ người anh yêu sâu sắc này. Anh có thể nhìn thấy một Thời Diệc Nam sống động, có cảm xúc và sẽ cười với anh.
Nhạc Đống vẫn đứng cạnh Bạch Nhất Trần. Mỗi khi những người khác tới chào hỏi Bạch Nhất Trần, Nhạc Đống sẽ nhanh chóng hô lên tên của người đó, nói đã lâu không gặp rồi bắt tay cùng người kia, cách này thuận tiện cho Bạch Nhất Trần giao lưu với đối phương mà không gặp trở ngại.
Tuy nhiên, lúc một người đàn ông cực kỳ cao lớn đi đến trước mặt Bạch Nhất Trần, Nhạc Đống đột nhiên lại như mất đi hết thảy khả năng ngôn ngữ, chỉ trầm mặc đứng ở một bên không nói gì.
Mặc dù Bạch Nhất Trần thấy hơi kỳ quái, nhưng người đàn ông trước mắt này vẫn luôn không lên tiếng nên anh cũng không nhận ra là ai. Anh chỉ đành ngẩng đầu, mắt đầy thâm tình nhìn người đàn ông đến chiều cao cũng không chênh lệch bao nhiêu với Thời Diệc Nam không biết chán. Anh duỗi ra tay phải của mình rồi dịu dàng nói một câu "Đã lâu không gặp", sau đó yên lặng suy đoán nơi đáy lòng xem rốt cuộc đây là ai.
Bạch Nhất Trần cao tới một mét tám, mà Thời Diệc Nam còn cao hơn anh, cao đến mức có thể dễ dàng ôm cả người anh vào trong ngực, ở trên giường làm cho anh không đứng lên nổi.
Rốt cuộc kẻ này là ai nhỉ? Bạch Nhất Trần phiền não. Trong đám bạn học của anh, hình như trừ Thời Diệc Nam thì cũng không có ai cao như thế nha.
Nhưng anh ta không thể nào là Thời Diệc Nam.
Tuy nhiên, người kia rất nhanh chóng lên tiếng: "Nhất Trần, đã lâu không gặp."
Bàn tay duỗi ra của Bạch Nhất Trần khẽ run rẩy. Anh bỗng rất muốn xông lên phía trước, ôm thật chặt lấy người trước mặt, tham lam ngửi mùi hương trên người anh ta —— bởi đến giọng nói cũng giống anh ấy như vậy.
Đáng tiếc cũng chẳng phải anh ấy.
Thời Diệc Nam đi, anh ấy sẽ không trở lại, anh ấy không cần mình nữa. Đến mình anh cũng không cần thì làm sao sẽ trở về chứ?
Anh ta không phải là Thời Diệc Nam.
Nếu anh ta là Thời Diệc Nam thì tốt rồi.
Kẻ kia vươn tay ra, bàn tay dày rộng ấm áp nắm chặt lấy tay Bạch Nhất Trần, ngay lập tức sưởi ấm ngón tay có phần lạnh lẽo của anh. Bạch Nhất Trần cúi đầu nhìn bàn tay đan vào nhau của hai người, sững sờ cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay. Sau một khắc, anh liền nghe đến thanh âm run rẩy của Nhạc Đống:
"Thời Diệc Nam, đã lâu không gặp..."