Mà sự việc ban nãy không nhận ra Thời Diệc Nam đã bị anh quên sạch.
Tuy ban đầu anh quả thật kinh hoảng sợ hãi, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy không việc gì. Bạch Nhất Trần nghĩ thầm, đây có lẽ vì anh đã sớm có giác ngộ. Anh cũng đã sớm kể ra sự phiền não của mình cho bác sĩ Hạ, và bác sĩ Hạ cũng đã cung cấp kế sách cho anh. Thế nên không có gì đáng phải lo lắng bận tâm, cũng chẳng đáng để anh không buông xuống được —— dù sao thì kể từ ngày anh biết về sau có lẽ mình sẽ không phân biệt được Thời Diệc Nam và những người khác, anh đã biết nhất định sẽ có một ngày thế này.
Bạch Duy Hoan ngồi vị trí tài xế để lái xe, Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam tay trong tay ngồi phía sau. Chốc lát sau, đầu Bạch Nhất Trần lệch về bên trái, tựa vào bả vai Thời Diệc Nam. Anh nhìn phong cảnh không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ: Sáng sớm ngày mai không vội tới phòng tranh, trước tiên đi đặt một đôi khuy măng sét cho Thời Diệc Nam mới được.
Bắt hắn lúc nào cũng đeo, không cho lấy xuống, như thế thì anh còn không nhận ra được hắn chắc?
Bác sĩ Hạ thật đúng là vị bác sĩ tốt, Bạch Nhất Trần thở dài.
Bạch Duy Hoan vững vàng lái xe, trong xe cũng bật nhạc trữ tình nhẹ nhàng. Dọc đường đi Thời Diệc Nam không nói lời nào, Bạch Nhất Trần dựa vào vai hắn suýt chút nữa là ngủ thiếp. Nhưng thật ra Thời Diệc Nam một mực chờ đợi câu giải thích của Bạch Nhất Trần, giải thích tại sao anh giả vờ không quen biết hắn, anh và người đàn ông kia có quan hệ như thế nào. Song rõ ràng Bạch Nhất Trần không thu được sóng điện không tiếng động của hắn. Thời Diệc Nam nhịn một bụng hờn dỗi, nhưng hắn lại không nỡ nổi giận với Bạch Nhất Trần.
Chỉ cần hắn cúi đầu là nhìn thấy Bạch Nhất Trần dựa vào vai hắn nhắm mắt buồn ngủ. Tim hắn mềm hẳn đi, ngoại trừ yêu thích thì hắn không còn cảm xúc gì nữa, nếu có mở miệng chắc cũng chỉ nói được những lời âu yếm lưu luyến.
Rõ ràng bản thân thích đến thế, có lẽ vẫn yêu người này sâu sắc, sao lúc ấy lại muốn rời bỏ anh chứ?
Tuy nhiên, Thời Diệc Nam chỉ dám nghĩ một chút về nó. Nếu nghĩ sâu thêm, hắn sẽ càng hổ thẹn không chịu nổi, xấu hổ vô cùng, cho nên hắn nhanh chóng quên khuấy chuyện này.
Sau khi xuống xe, Thời Diệc Nam bảo Bạch Duy Hoan mau mau xách tôm tới nhà bếp, còn mình vòng tới cốp sau lấy ra một bó hồng còn đọng nước trong veo rồi đưa cho Bạch Nhất Trần.
"Tại sao lại tặng em hoa hồng thế? Không phải lần trước mới tặng một bó à?"
Bạch Nhất Trần nhìn thấy hoa hồng là vui vẻ mỉm cười, mặt mày cong cong, rũ mi thưởng thức hoa hồng. Vành tai ửng hồng của anh lấp ló ra giữa mái tóc đen, xuống chút nữa lại là cần cổ như trăng non tuyết trắng. Thời Diệc Nam không nhịn được ôm anh, hôn một cái lên vành tai đỏ nhạt. Hắn dịu dàng nói: "Hoa hồng đó cũng sắp tàn nên tặng em hoa mới, không thích à?"
"Thích chứ, sao có thể không thích được?" Bạch Nhất Trần nâng bó hoa, dựa hờ vào trong lồng ngực dày rộng của Thời Diệc Nam. Anh hít sâu mùi thơm của hoa hồng, hương thơm tràn ngập trong phổi khiến con người ta thêm thoải mái. Nhưng dẫu hoa hồng này không thơm, Bạch Nhất Trần cũng thật sự vui mừng.
Anh không biết tại sao mình lại thích loại hoa vốn vô cùng dung tục này như thế. Tốt nhất là tặng từ tay Thời Diệc Nam, anh thích lắm.
Bạch Nhất Trần suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ là bởi hồi trước lúc anh và Thời Diệc Nam còn chưa chia tay, Thời Diệc Nam đã thường xuyên tặng anh hoa hồng.
Khi ấy bọn họ càn rỡ biết bao, căn bản ngoại trừ đối phương thì cũng không quan tâm ánh mắt người ngoài. Chỉ cần tìm được góc vắng vẻ là sẽ hôn nhau không kiêng kỵ, triền miên thổ lộ yêu thương. Anh cẩn thận từng li từng tí, lo sợ bất an giấu giếm mối quan hệ giữa anh và Thời Diệc Nam, chỉ sợ bị người khác phát hiện rồi nhận lại ánh mắt khinh thường chán ghét. Thời Diệc Nam lại bảo anh không cần quan tâm mấy thứ này. Hắn lôi anh ra khỏi vỏ trai cứng rắn, tiến vào một thế giới kỳ quái lạ lùng lại vô cùng kỳ diệu. Thời Diệc Nam dạy anh sung sướng tràn trề ở đây, nên anh nghĩ rằng mình gặp được tình yêu đích thực.
Song Thời Diệc Nam lại chưa nói cho anh biết, từng cọng cây ngọn cỏ ở đây đều chứa kịch độc làm người nghiện, chỉ cần nếm thử một lần là không cai nổi. Dù có tiếp tục thưởng thức, những chất độc này cũng sẽ móc sạch nội tạng của anh.
Bạch Nhất Trần khẽ ngửi hoa hồng, cười nhìn Thời Diệc Nam. Thời Diệc Nam cũng khẽ cười lại với anh. Bạch Nhất Trần biết, có lẽ Thời Diệc Nam vẫn cảm thấy toàn bộ trái tim của anh đều đặt trên người hắn, song chỉ cần Thời Diệc Nam lấy thanh đao mổ xẻ da cốt anh thì sẽ phát hiện ngực bụng của anh rỗng tuếch —— chẳng có máu nóng, chẳng có trái tim, chẳng có thứ gì.
"Em đi nấu cơm cho các anh". Bạch Nhất Trần ngửa đầu hôn khóe môi Thời Diệc Nam, ôm bó hoa cười tủm tỉm bước vào nhà.
Tống Ngọc Hành tới biệt thự cùng lúc với xe bọn họ, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này. Y vốn nghĩ rằng mình nhìn thấy hình ảnh thân mật của Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam là sẽ cảm thấy khó chịu —— đặc biệt vẫn ở tình huống Bạch Nhất Trần chủ động. Nhưng khi thật sự chứng kiến tình cảnh này, y chỉ cảm thấy bi ai cho Bạch Nhất Trần.
Y thậm chí cũng không muốn để ý sự khó chịu trong lòng mình, chỉ muốn túm vai Bạch Nhất Trần lay tỉnh anh, hỏi anh rằng tiếp tục yêu một người anh vốn dĩ không nhận ra thì rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Nhưng y cũng chỉ có thể nghĩ thế thôi.
Còn Thời Diệc Nam theo sát Bạch Nhất Trần vào nhà.
Bó hoa hồng được Bạch Nhất Trần cẩn thận đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ trong bếp. Sau đó anh muốn đi rửa tôm, song Thời Diệc Nam lại ngăn cản. Hắn nói: "Anh và Bạch Duy Hoan rửa tôm là được rồi. Thức ăn anh cũng sẽ giúp em rửa sạch."
Bạch Nhất Trần nói: "Nhưng ông chủ Tống chỉ muốn ăn món em nấu."
Lời của Bạch Nhất Trần nhắc tới Tống Ngọc Hành, điều này làm Thời Diệc Nam không vui, nhưng quả thật hắn không muốn để Bạch Nhất Trần rửa tôm, nếu đám tôm này chưa chết mà còn đâm phải Bạch Nhất Trần thì anh sẽ bị đau mất. Hắn cũng không muốn để Bạch Nhất Trần rửa rau nấu cơm, vì tay Bạch Nhất Trần hẳn phải dùng để vẽ. Đó là tay của nhà nghệ thuật, không nên làm mấy việc vặt vãnh này.
Thế nên hắn dỗ dành Bạch Nhất Trần: "Biết rồi, bọn em muốn làm món gì thì nói cho anh. Anh giúp em chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn, đợi lát nữa em chỉ cần vào làm là được."
"A, vậy bây giờ em có thể làm gì?" Bạch Nhất Trần vươn tay ôm Thời Diệc Nam. Anh ngửa đầu kề môi sát cằm hắn rồi hỏi, "Em ra ngoài tán gẫu với ông chủ Tống cũng được à? Anh sẽ không mất hứng chứ?"
Kỳ thực câu nói thế này không cần hỏi cũng biết, người dễ ghen như Thời Diệc Nam làm sao có thể vui vẻ được?
Tuy nhiên, hắn không thể vì mình không vui mà không cho Bạch Nhất Trần nói chuyện với Tống Ngọc Hành, huống chi hắn biết Bạch Nhất Trần yêu hắn cỡ nào.
Cho nên Thời Diệc Nam cúi đầu, cắn nhẹ lên môi Bạch Nhất Trần rồi chậm rãi vuốt ve bờ môi của anh: "Có thể, đi đi, buổi tối anh lại trừng trị em."
Bạch Nhất Trần nhìn anh chậm rãi nở nụ cười, cặp mắt đào hoa đa tình hơi nheo lại, sóng mắt như một ao nước xuân, sương mù sáng sủa lay động lòng người. Nhưng vừa câu được trái tim của Thời Diệc Nam ra khỏi ngực, anh đã buông hai tay đang vòng quanh eo Thời Diệc Nam mà ôm lấy bó hồng rời khỏi nhà bếp. Thời Diệc Nam giơ tay muốn bắt, lại chỉ bắt được hương hoa còn sót lại, mấy giây sau nó tiêu tan không thấy bóng dáng tăm hơi trong lòng bàn tay hắn.
Không hiểu sao, Thời Diệc Nam hơi ngẩn ra, nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất nhưng lại dần bị sự ngơ ngác thay thế.
"Sếp... rửa tôm." Bạch Duy Hoan vẫn luôn yên lặng rửa tôm bên bờ ao, làm bộ bản thân điếc mù không thấy Thời Diệc Nam thân mật với Bạch Nhất Trần. Mắt thấy Bạch Nhất Trần đã ra ngoài mà Thời Diệc Nam vẫn ngẩn người, gã rốt cuộc không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
Thời Diệc Nam lấy lại tinh thần, liếc nhìn Bạch Duy Hoan rồi bắt đầu giúp đỡ rửa rau.
Có hai người bọn họ hỗ trợ, Bạch Nhất Trần mừng rỡ thoải mái, vừa hát vừa ném hoa hồng khô héo vào trong thùng rác. Sau đó anh cầm kéo đứng cạnh bàn cắt tỉa cành hoa hồng mới rồi cẩn thận cắm chúng nó vào trong lọ. Chiếc lọ xanh nhạt trong suốt chiếu ra ánh sáng xanh biếc trên mặt bàn, hoa hồng đỏ được đặt trong lọ, mang vẻ đẹp khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả.
Tống Ngọc Hành ngồi cạnh bàn, hai tay giao nhau đặt bên trên, im lặng ngắm gian biệt thự của Bạch Nhất Trần.
Đây không phải lần đầu tiên y tới nơi này, nhưng chưa từng có thời khắc nào y nhận thấy rõ ràng rằng, trong biệt thự vẫn luôn có bóng dáng một người khác.
Y nhìn dáng vẻ hạnh phúc khi Bạch Nhất Trần cắt tỉa hoa hồng, bỗng nhớ tới một lần Bạch Nhất Trần cắt cổ tay, y cầm một bó hoa hướng dương nở rực rỡ đi thăm Bạch Nhất Trần, muốn anh thấy hoa hướng dương sáng ngời thì tâm trạng cũng có thể khá hơn một chút. Kết quả Bạch Nhất Trần nhận hoa xong, trên mặt lại không có nụ cười. Anh nhìn chằm chằm hoa hướng dương hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, mắt nhìn y không chớp: "Ông chủ Tống, anh có thể mua cho tôi một bó hoa hồng không? Một cành cũng được, tôi thích hoa hồng."
Nhưng quan hệ của hai người bọn họ cũng không thích hợp để tặng hoa hồng.
Tuy rằng Tống Ngọc Hành muốn tặng, nhưng y không thể, lại cũng không ngờ Bạch Nhất Trần sẽ đưa ra thỉnh cầu như vậy với y.
Song cuối cùng y vẫn mua một bó hồng cho Bạch Nhất Trần. Bạch Nhất Trần nhận được hoa hồng thì vẫn đang cười, đôi mắt như ngâm trong ánh sao, rạng rỡ động lòng người. Anh nhiều lần dịu dàng nói cảm ơn y. Nếu không phải cổ tay anh vẫn quấn vải băng, hầu như chẳng ai cảm thấy anh là một bệnh nhân mới tự sát thất bại ba ngày trước.
Còn bây giờ, Bạch Nhất Trần đã nhận được hoa hồng. Dáng vẻ của anh giống như khi đó tại trong bệnh viện, trong mắt cất giấu sao nhỏ, cười xán lạn vui vẻ. Nhưng khi nhìn anh cười, trong lòng Tống Ngọc Hành cũng chỉ có khó chịu tột cùng.
"Ông chủ Tống, anh muốn tôi không nhìn anh mà anh lại nhìn tôi thế hả." Bạch Nhất Trần ngước mắt nhìn Tống Ngọc Hành.
"Tôi không nhìn cậu." Tống Ngọc Hành giật nhẹ khóe môi, cười khẽ một tiếng, "Tôi chỉ đang ngắm hoa hồng của cậu thôi."
"A, phải không?" Bạch Nhất Trần nhét cành hoa hồng cuối cùng vào trong lọ, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống. Anh ngắm nghía tay nghề cắm hoa của mình, "Tôi cũng cảm thấy những bông hồng này rất đẹp. Tôi thích hoa hồng nhất."
Tống Ngọc Hành cụp mắt nhìn hoa, phụ họa một câu: "Phải, rất đẹp. Tôi nhớ cậu cũng trồng trong vườn một ít."
Bạch Nhất Trần buồn rầu nói: "Ừ, nhưng tôi không giỏi làm vườn lắm. Chúng nó nở không đẹp bằng những bông này."
"Tôi biết một người chủ cửa hàng hoa. Cô ấy rất giỏi làm vườn." Tống Ngọc Hành cầm cốc nước trước mặt uống một hớp, "Lần sau cậu tới uống rượu trong quán của tôi, tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho cậu."
Bạch Nhất Trần như là đọc hiểu sự thăm dò của y, cười nói: "Được thôi."
Tống Ngọc Hành nghe ngữ khí nhẹ nhàng của anh, rốt cuộc chịu ngước mắt liếc anh một cái, cũng cong môi khẽ cười.
Mà Bạch Nhất Trần vẫn chăm chú nhìn y cười ngốc nghếch.
Tống Ngọc Hành mở miệng, vừa chuẩn bị nói chuyện thì vào lúc này Thời Diệc Nam lại thò người ra khỏi phòng bếp gọi Bạch Nhất Trần: "Nhất Trần, nguyên liệu nấu ăn làm xong rồi."
"Được —— em lập tức đến ngay." Bạch Nhất Trần đứng dậy vội vã đi tới nhà bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tống Ngọc Hành, song rất nhanh, Bạch Duy Hoan cũng bị đuổi khỏi bếp đến nói chuyện với y.
Bạch Duy Hoan cười với Tống Ngọc Hành coi như là chào hỏi. Hai người cũng không quen, căn bản là không có đề tài gì có thể tán gẫu, đành từng người lấy điện thoại di động xem.
Tay nghề Bạch Nhất Trần rất tốt, thịt tôm ra lò rất ngon miệng, mùi thơm bay khắp nơi. Tống Ngọc Hành nghe nói đây là tay nghề Bạch Nhất Trần luyện ra vì Thời Diệc Nam. Tuy rằng y lại nếm món tôm Bạch Nhất Trần làm lần nữa nhưng bữa cơm này có chút khó nuốt, vì Thời Diệc Nam.
Từ đầu tới cuối, Bạch Nhất Trần không tự mình động tay lột một con tôm nào, toàn là Thời Diệc Nam lột cho anh. Anh vừa ngồi xuống cầm bát đũa lên, Thời Diệc Nam đã lột con tôm thứ nhất đặt vào bát anh. Sau đó Thời Diệc Nam mới lột tôm cho mình, rồi lột cho Bạch Nhất Trần một con, rồi lại lột cho mình một con. Động tác thành thạo trôi chảy, hiển nhiên chuyện tương tự bọn họ đã đã làm vô số lần trong quá khứ, mới có thể xây dựng được sự ăn ý.
Nếu Thời Diệc Nam cố ý làm những việc này để khoe khoang tình cảm của hắn và Bạch Nhất Trần, Tống Ngọc Hành sẽ không khó chịu đến thế. Tuy nhiên, y đều nhìn ra rõ rõ ràng ràng hành động suốt dọc đường đi của Thời Diệc Nam đối với Bạch Nhất Trần.
Thời Diệc Nam chưa bao giờ khoe khoang trước mặt người khác, hoặc là hắn xem thường việc khoe khoang. Hắn không cần ánh mắt ước ao hay đố kỵ của người khác đến khẳng định tình yêu của hắn và Bạch Nhất Trần. Mà hắn bình tĩnh như vậy hoàn toàn dựa vào việc biết Bạch Nhất Trần yêu mình đậm sâu đến thế nào, chính điều đó đã khiến hắn tự tin đến thế. Điều càng khiến người suy ngẫm chính là —— Thời Diệc Nam vẫn luôn biết Bạch Nhất Trần yêu hắn biết bao.
Vội vã nhét một bát cơm vào bụng, Tống Ngọc Hành cũng có chút chật vật nói lời từ biệt với Bạch Nhất Trần, nói y phải trở về, mặt trời sắp xuống núi, quán rượu cũng phải mở cửa buôn bán.
"Nhưng vẫn có nhiều tôm chưa ăn xong mà." Bạch Nhất Trần muốn giữ y lại, "Tôi đã hấp hết chỗ tôm được mua nha."
"Mọi người cứ ăn đi, sau đó vẫn còn nhiều cơ hội cùng nhau ăn cơm." Tống Ngọc Hành nói, "Tôi đi trước. Nhất Trần, cậu không cần tiễn tôi, cứ ngồi ăn cơm đi."
Nói xong, Tống Ngọc Hành cầm áo khoác ra cửa.
"Ôi chao, vậy sao được chứ?" Bạch Nhất Trần vội vã đuổi tới, đến dép lê cũng không kịp đổi.
Khi bóng dáng hai người họ biến mất sau cửa, Thời Diệc Nam đột nhiên đặt đũa xuống bàn đánh "cạch".
Bạch Duy Hoan nghe thanh âm này bèn ngẩng đầu nhìn Thời Diệc Nam rồi cũng chậm rãi đặt đũa xuống. Thịt tôm trong miệng nhai không được nuốt không xong. Gã thậm chí hoài nghi, nếu không phải gã ở đây, rất có thể Thời Diệc Nam sẽ không cần thể diện mà chạy đến bên cửa sổ xem tại sao lâu thế mà Bạch Nhất Trần vẫn chưa quay lại.
Thời Diệc Nam liếc nhìn gã, lạnh lùng nói: "Ăn đi, sao không ăn? Tôm còn nhiều đấy."
"Còn có thể tiếp tục ăn sao?" Bạch Duy Hoan hỏi.
"Tại sao không thể?" Thời Diệc Nam hỏi ngược lại gã, "Nhất Trần làm tôm ăn không ngon à?"
Bạch Duy Hoan nghe vậy lại bắt đầu ăn tiếp: "Ăn ngon, là món ngon nhất tôi từng ăn. Tay nghề của Bạch tiên sinh thật là khá."
Thời Diệc Nam nói: "Ha, ăn ngon thì cậu ăn nhiều thêm một chút. Lát nữa ở lại rửa bát nữa xong hẵng đi."
Bạch Duy Hoan nghẹn, song gã không dám từ chối. Gã nghĩ thầm, vừa nhìn thấy máy rửa bát tự động trong bếp, lát nữa dùng cái máy kia để rửa chén là được rồi. Nghĩ thông suốt, Bạch Duy Hoan ăn tôm càng vui vẻ hơn, Thời Diệc Nam thấy gã vui vẻ như vậy, sắc mặt cũng càng khó coi.
Bạch Nhất Trần đuổi theo tiễn Tống Ngọc Hành rời đi, tiễn mất tầm mấy phút. Bạch Duy Hoan ăn không ít tôm rồi, anh mới trở về.
Nhưng sau khi Bạch Nhất Trần vào cửa, trên mặt Thời Diệc Nam nhất thời lộ ra nụ cười, vừa vén ống tay áo làm ra bộ dáng tiếp tục lột tôm, vừa bắt chuyện với Bạch Nhất Trần đang tới đây ăn tôm: "Nhất Trần, ông chủ Tống đi rồi à? Chúng ta đi tiếp tục ăn tôm đi."
"Ừm." Bạch Nhất Trần đáp một tiếng, cười ngồi xuống bên bàn.
Không còn Tống Ngọc Hành chướng mắt, Thời Diệc Nam cũng ăn thêm hai bát cơm, nhưng chỉ cần hắn ăn một con tôm, hắn nhất định sẽ lột một con cho Bạch Nhất Trần trước.
Tống Ngọc Hành đoán không sai, đây chính là sự ăn ý bọn họ xây dựng từ thật lâu trước đây. Quan hệ yêu đương giữa hắn và Bạch Nhất Trần làm bọn họ không thích hợp sống trong ký túc xá đại học. Thành ra họ đã sớm chuyển khỏi ký túc xá rồi thuê phòng bên ngoài, sống chung với nhau như một cặp vợ chồng nhỏ.
Nhưng sinh sống bên ngoài cần tiền, khi đó Bạch Nhất Trần và đều chẳng có nhiều tiền. Bọn họ không có tiền ăn ngoài hàng ngày bèn tự học nấu cơm. Song Thời Diệc Nam là vị đại thiếu gia xa nhà bếp, không thể trông chờ hắn nấu cơm. Mà việc xuống bếp với một người bình thường như Bạch Nhất Trần thì quả thực chính là việc nhỏ dễ như trở bàn tay. Nhiệm vụ này rơi xuống đầu anh. Vì để Thời Diệc Nam ăn vui vẻ, dần dà Bạch Nhất Trần cũng luyện được kỹ năng nấu nướng tốt.
Mà cái giá tương ứng chính là, đôi bàn tay đẹp đẽ của anh thường xuyên có ít vết dao và vết bỏng khó coi.
Vết thương rỉ máu đỏ tươi chiếm cứ đầu ngón tay Bạch Nhất Trần. Dù Bạch Nhất Trần không phải người dễ lưu sẹo, những vết thương kia khép lại rồi sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì, song mỗi lần Thời Diệc Nam nhìn thấy anh bị thương cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Nên Thời Diệc Nam nghĩ, về sau hắn cũng phải học nấu ăn, sau đó chuẩn bị một ngày ba bữa cho Bạch Nhất Trần. Tay hắn có bị thương hay không cũng không sao, nhưng Bạch Nhất Trần thì không được.
Bạch Nhất Trần thích vẽ tranh, anh vẽ lại tốt như vậy, hai tay của anh là vì nghệ thuật mà sinh, không phải là vì một ngày ba bữa của kẻ tên Thời Diệc Nam mà sinh.
Chỉ là khi ấy, mặc dù Thời Diệc Nam có lòng, nhưng lại bận rộn sứt đầu mẻ trán vì vội vàng quản lý các loại sự vụ của công ty mới sáng lập, căn bản không có thời gian đi thay đổi thực tế.
Đợi đến lúc hắn rốt cuộc rảnh rỗi để nghiêm túc học tập cách nấu ăn, người bên cạnh hắn đã biến mất. Dẫu hắn học được kỹ năng nấu nướng khá ổn thì cũng chẳng có ai thưởng thức.
Mà Thời Diệc Nam rời khỏi người kia, trong rất nhiều năm tiếp theo cũng không lại nếm được mùi vị quen thuộc làm hắn hoài niệm của món ăn người kia nấu.
Thời Diệc Nam cũng không biết tại sao một bữa cơm tối bình thường sẽ gợi ra rất nhiều hồi ức của hắn. Từng hình ảnh trong trí nhớ đều đang nói rõ rõ ràng ràng cho hắn biết, lúc đó hắn cũng từng yêu Bạch Nhất Trần mãnh liệt và nhiệt tình.