Thời Diệc Nam nghe thấy giọng anh bèn lấy lại tinh thần, nhếch môi trả lời.
"Không đau nhưng lát nữa vẫn phải uống thêm thuốc."
Bạch Nhất Trần cúi đầu tìm máy sấy tóc trong ngăn kéo. Anh lấy nó ra rồi cắm điện, lại phát hiện hình như máy sấy đã hỏng, ấn công tắc mấy lần vẫn không có gì xảy ra.
Thời Diệc Nam thấy thế bèn cầm khăn đi về phía anh, nói: "Để anh lau tóc cho em nhé."
"Được thôi." Bạch Nhất Trần ngồi xuống trước mặt Thời Diệc Nam, cúi đầu chơi điện thoại, xem bạn bè đăng gì trên mạng.
Thời Diệc Nam yên lặng lau tóc cho anh, ánh mắt chuyển đến vết tích trên cổ tay trái, con ngươi bỗng co rụt lại. Lời mắng chửi của Nhạc Đống ban sáng vang vọng ầm ầm trong đầu hắn. Hầu kết hắn run rẩy trượt lên xuống, mở miệng nói áy náy theo phản xạ: "Nhất Trần... Xin lỗi."
Bạch Nhất Trần nghe câu xin lỗi không đầu không đuôi này thì sửng sốt hai giây rồi nghiêng đầu hỏi hắn: "Sao anh lại đột nhiên xin lỗi em?"
Chưa đợi Thời Diệc Nam trả lời, Bạch Nhất Trần đã nở nụ cười, trêu chọc hắn: "Không phải là anh ngoại tình đó chứ?"
"... Không phải." Thời Diệc Nam nói.
Dừng lại giây lát, Thời Diệc Nam mới như rốt cuộc hạ quyết tâm thẳng thắn với Bạch Nhất Trần. Hắn nói: "Xin lỗi, là vì... sự việc bốn năm trước."
Động tác trượt màn hình của Bạch Nhất Trần khựng lại. Anh nhẹ giọng hỏi: "Sao lại tự dưng nhắc đến việc này? Cũng đã qua lâu vậy rồi mà."
"Đã qua lâu rồi, nhưng đó là lỗi của anh. Anh có lỗi với em." Thời Diệc Nam hắng giọng mội cái, khó khăn mở miệng, "Lúc ấy anh trai anh xảy ra tai nạn xe cộ chết đi, cha anh bị ung thư dạ dày sắp chết. Diệp Uyển Hương chỉ còn lại mỗi một đứa con trai là anh, nên bà ta tới tìm anh, muốn anh về kế thừa Thời gia."
"À, ra thế." Bạch Nhất Trần thản nhiên đáp, "Vậy việc chia tay thì sao? Sao lại nói chia tay với em?"
Bạch Nhất Trần không hề quan tâm xem liệu mình hỏi vấn đề này có gây lúng túng hay không. Là Thời Diệc Nam bắt đầu bằng câu xin lỗi, nếu đêm nay hắn đã đề cập đến nó thì dù sao anh cũng nên hỏi rõ ràng chứ?
"Diệp Uyển Hương yêu cầu. Bà ta muốn chúng mình chia tay. Nếu chuyện anh là đồng tính luyến ái bị lộ, danh dự công ty sẽ chịu ảnh hưởng lớn, ban giám đốc sẽ không ủng hộ anh nữa. Cha anh vốn không quá yêu thích anh... Anh, anh không còn lựa chọn nào khác."
Việc liên quan đến Thời gia, Bạch Nhất Trần có biết một ít —— anh kể quá khứ của mình cho Thời Diệc Nam, đổi lại, Thời Diệc Nam cũng nói với anh về Thời gia.
Diệp Uyển Hương và Thời Thanh Trạch, cha Thời Diệc Nam, là hôn nhân thương mại, nhưng ban đầu Thời Thanh Trạch có yêu Diệp Uyển Hương. Con lớn của họ, anh trai Thời Diệc Bắc của hắn được sinh ra vào thời điểm đó. Bọn họ quen nhau ở phương bắc, nên Thời Thanh Trạch lấy tên Diệc Bắc đặt cho đứa con đầu lòng để chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Tuy nhiên, Diệp Uyển Hương quá kiêu căng, bà cũng không thích Thời Thanh Trạch lắm. Mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng sâu, Thời Thanh Trạch quá mệt mỏi khi duy trì tình cảm này. Không biết có phải là cố ý hay không, ông ta đã ngoại tình.
Sau khi phát hiện ra, Diệp Uyển Hương trả thù rất dứt khoát. Bà cũng tìm người đàn ông khác, chẳng hề có ý giấu giếm Thời Thanh Trạch, đúng lúc đó bà lại mang thai Thời Diệc Nam. Khi ấy Diệp Uyển Hương thậm chí còn không biết hắn là con của ai. Sinh Thời Diệc Nam ra xong, bà cố ý đặt tên mang nghĩa ngược lại Thời Diệc Bắc để chọc tức Thời Thanh Trạch, nên ông ta thích được đứa con trai này mới lạ.
Hồi còn trẻ, Thời Diệc Nam kiêu căng tự mãn, hận cha mẹ coi thường hắn, cảm thấy tự mình rời đi cũng có thể tạo dựng trời đất riêng. Kết quả thì sao?
Trong câu trả lời vừa nãy, hắn vẫn luôn gọi thẳng tên Diệp Uyển Hương, như thể làm vậy là rũ sạch được quan hệ của hắn và bà ta. Nhưng rõ ràng vào bốn năm trước, hắn lựa chọn đứng chung một chiến tuyến với Diệp Uyển Hương.
Bạch Nhất Trần cười lạnh một tiếng, song tiếng cười rất nhẹ, gần như không nghe rõ. Anh đã biết mà vẫn cố hỏi: "Cho nên anh đồng ý với yêu cầu của bà?"
Thời Diệc Nam nhắm mắt lại, cuối cùng cũng bật ra một chữ nặng ngàn cân kia: "...Ừ."
VÌ thế Bạch Nhất Trần lại bắt đầu chơi điện thoại, vừa chơi vừa nói: "Ha, nên em gửi nhiều tin nhắn như vậy, gọi nhiều cuộc như vậy, anh không trả lời đều là cố ý à?"
Thời Diệc Nam cắn răng hồi đáp: "... Đúng thế."
Chân tướng luôn chân thật và khó coi.
Đây là lần đầu tiên Thời Diệc Nam thẳng thắn thừa nhận sự thực mình là kẻ xấu xa trước mặt Bạch Nhất Trần. Anh vốn cho rằng mình sẽ tức giận, nhưng anh phát hiện mình chẳng hề giận dữ chút nào. Anh nghĩ có lẽ là bởi anh đã sớm biết Thời Diệc Nam là dạng người gì, bây giờ cũng đã quen không chảy nước mắt trước mặt hắn, vì vào thời điểm anh muốn gục trong ngực hắn khóc một trận, bọn họ lại cách xa nhau mười triệu dặm.
"Nên giờ anh trở về chỉ vì anh đã công thành danh toại mà trong lòng vẫn chưa bỏ xuống được mối tình đầu là em? Vậy bây giờ anh gặp em, nhận ra em vẫn yêu anh như vậy, thậm chí từng tự sát vì anh, anh có thấy đắc ý hay thỏa mãn không?"
Bạch Nhất Trần quay lưng về phía hắn, nhẹ nhàng thốt ra những lời này, lại đè ép Thời Diệc Nam gần như không ngẩng đầu lên được. Hắn dừng động tác lau tóc cho Bạch Nhất Trần, muốn phản bác nhưng mở miệng lại không nói thành lời.
Hắn có thể nói gì? Hắn muốn nói hắn về là vì yêu Bạch Nhất Trần, không phải vì những thứ đó, song chính hắn cũng không dám thừa nhận.
So với tình yêu của Bạch Nhất Trần dành cho hắn, "tình yêu" của hắn vốn không thể gọi là yêu.
"Không phải thế..." Thời Diệc Nam khàn khàn nói.
"Vậy anh trở về là vì yêu em." Bạch Nhất Trần bỗng xoay người vươn tay ôm lấy cổ Thời Diệc Nam. Anh mỉm cười tới gần hắn, chạm môi lên môi Thời Diệc Nam, "Đúng không?"
Thời Diệc Nam nhìn vào đôi mắt Bạch Nhất Trần, song không có cách nào mở miệng nói ra câu trả lời khẳng định.
Bạch Nhất Trần vẫn cười, hỏi hắn: "Nếu anh không về vì yêu em, vậy đêm nay anh xin lỗi làm gì? Hy vọng em tha thứ anh à? Hy vọng em nói "xưa nay em đều không hận anh, "em vẫn yêu anh như trước kia" sao? Nhưng em đã nói cả rồi, anh biết mà, từ trước đến nay em không nói dối anh bao giờ, anh cảm thấy em đang lừa anh à? Anh thấy em vẫn hận anh, không yêu anh ư?"
Bờ môi Thời Diệc Nam nhúc nhích, một chữ "không" phát ra nhỏ đến độ gần như không nghe thấy.
Từng câu hỏi của Bạch Nhất Trần như tuyết rơi trong mùa đông lạnh lẽo nhất chôn vùi hắn. Bạch Nhất Trần thật sự đã bảo mình chưa bao giờ hận hắn, vẫn yêu hắn như lúc ban đầu. Tuy nhiên, Thời Diệc Nam cảm thấy không bằng Bạch Nhất Trần hận hắn đi, đừng yêu hắn nữa. Mà sao đêm nay hắn lại muốn xin lỗi Bạch Nhất Trần chứ? Sao hắn có mặt mũi xin lỗi anh chứ?
Sắc mặt Thời Diệc Nam tái nhợt, đôi môi chẳng hề hồng hào, thân hình cũng lảo đà lảo đảo. Bạch Nhất Trần nhìn dáng vẻ này của hắn, dường như trong mắt lấp lánh ánh nước, nhưng ánh sáng đó lập tức biến mất trong khoảnh khắc, trở nên bình tĩnh tựa hồ sâu.
Anh chăm chú nhìn Thời Diệc Nam rồi giơ tay vỗ mặt hắn, mơn trớn lông mày và mắt hắn. Từ lúc bọn họ gặp lại đến nay, đây là lần đụng chạm tỉ mỉ nhất, nên Bạch Nhất Trần phát hiện thật ra Thời Diệc Nam này khác với Thời Diệc Nam anh có thể "nhìn thấy".
Thời Diệc Nam trở về này có hàng lông mày sắc bén hơn, do tuổi tác tăng trưởng nên đôi mắt càng sâu thẳm, mặt mũi thêm cường tráng tuấn mỹ, lại không còn là Thời Diệc Nam anh gặp bốn năm trước nữa.
Nhưng hắn vẫn giống Thời Diệc Nam bốn năm trước nhất.
Không ai có thể giống hơn hắn.
Bọn họ có ký ức chung, ham muốn chung, thích ăn cùng loại rau, thích nghe cùng loại nhạc, yêu cùng một người. Bọn họ giống nhau nhất.
Bạch Nhất Trần nhắm mắt rồi lại mở ra, trên mặt không còn nụ cười. Anh nhìn Thời Diệc Nam, chậm rãi nói: "Thời Diệc Nam, anh không chỉ là kẻ lừa gạt, mà còn là kẻ nhu nhược cặn bã."
"Đôi khi em thật muốn xem có phải anh đeo mặt nạ không, sao dễ lừa người như vậy, nhưng rõ ràng anh vốn là tên xấu xa." Bạch Nhất Trần dùng móng tay kéo nhẹ da mặt Thời Diệc Nam, sức hơi lớn, dường như có rướm máu.
Thời Diệc Nam không cảm thấy mặt đau, có lẽ thật sự cũng đau. Song nỗi đau ấy còn không bằng một góc nỗi đau hắn từng mang đến cho Bạch Nhất Trần, ít nhất hắn chưa tới nông nỗi muốn tự sát. Bàn tay buông thõng bên người hắn đang run rẩy, đôi mắt nhìn hắn của Bạch Nhất Trần như ánh sáng chói lóa mãnh liệt nhất, chiếu lên hắn không đất dung thân. Hắn gần như không đứng thẳng được, chỉ muốn quỳ rạp xuống trước mặt Thời Diệc Nam, nhưng không phải vì cầu xin anh tha thứ, mà là cầu xin anh đừng rời khỏi mình.
Bởi những lời Bạch Nhất Trần nói với hắn đêm nay giống như một dấu hiệu —— dấu hiệu trước khi chia tay, giống như bọn họ đã xé rách tất cả vỏ ngụy trang yêu tha thiết, lấy ra hiện thực đẫm máu phía dưới.
"Xin lỗi... Nhất Trần... Xin lỗi..." Thời Diệc Nam run giọng, nhiều lần xin lỗi Bạch Nhất Trần. Hắn muốn anh tát mình mấy cái, hoặc trực tiếp đạp hắn cũng được, miễn là anh có thể nguôi giận.
"Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh... Em muốn thế nào cũng được..."
Hắn nắm tay Bạch Nhất Trần, nhưng lại không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng cầm. Hắn nài nỉ anh: "Chỉ cần, đừng chia tay anh... Xin em...đừng rời bỏ anh... Anh biết sai rồi... Xin lỗi..."
Bạch Nhất Trần lạnh lùng nhìn bộ dáng khép nép cầu xin của Thời Diệc Nam, cảm thấy tình cảnh thật vừa trào phúng, và cũng không khỏi cảm khái cho tôn nghiêm hiếm hoi còn sót lại của anh năm ấy, chính là không quỳ xin hắn đừng rời bỏ mình. Kết quả hiện tại anh lại thấy Thời Diệc Nam hèn mọn van nài anh.
Rất tốt.
Bạch Nhất Trần suýt nữa bật cười thành tiếng, dù sao thì điện thoại của anh hắn không nhận, tin nhắn hắn không đọc, dãy số đổi xong là hoàn toàn hủy thi diệt tính, đến chính hắn cũng không nhớ rõ những tin nhắn đó.
Mà kẻ thật sự bẽ mặt ti tiện bây giờ là Thời Diệc Nam, anh còn tận mắt chứng kiến.
"Diệc Nam... Đi lấy điếu thuốc cho em." Bạch Nhất Trần không trả lời ngay mà chỉ buông Thời Diệc Nam ra, rũ mắt nhẹ giọng nói, "Thuốc em để ở ngăn kéo tầng thứ ba, có cả bật lửa đấy."
Thời Diệc Nam hơi hé môi, hắn muốn bảo Bạch Nhất Trần là hút thuốc không tốt cho sức khỏe, nhưng dưới tình huống thế này, sao hắn có thể từ chối anh được?
Thời Diệc Nam nhanh chóng cầm thuốc lá tới. Bạch Nhất Trần cúi đầu cắn chặt rồi ngước mắt nhìn Thời Diệc Nam, hắn nhìn lại anh, nhen lửa thuốc cho anh. Cuối cùng, Thời Diệc Nam không nhịn được mà nói một câu: "Nhất Trần... Hút thuốc không tốt cho sức khỏe."