Mà Bạch Nhất Trần biết nhất định Bạch Duy Hoan đã lén giấu Thời Diệc Nam để báo chuyện này, nên anh định lặng lẽ mò tới rồi sau đó tặng Thời Diệc Nam một "kinh hỉ".
"Ngài và tổng giám đốc Thời có hẹn trước không ạ?" Cô gái ở quầy tiếp tân mỉm cười hòa nhã hỏi Bạch Nhất Trần. Thông thường Thời Diệc Nam không gặp khách tại văn phòng hắn, người trực tiếp lại đây nói muốn gặp hắn không ít, nhưng Thời Diệc Nam hiếm khi gặp kẻ không hẹn trước —— dù sao người có thể gặp hắn không đặt hẹn thì chắc chắn có phương thức liên lạc của hắn, cần gì phải làm điều thừa?
Thế nhưng Bạch Nhất Trần đúng là muốn trộm chạy tới gặp hắn, nghe vậy đành phải thản nhiên nói: "Không có, nhưng tôi là...bạn của anh ấy."
Cô lễ tân nghe anh nói xong cũng hơi phiền não, đáp rằng: "Văn phòng giám đốc ở tầng mười bảy, thang máy cần quẹt thẻ mới dùng được. Tôi không có quyền hạn, nếu ngài thật sự muốn gặp tổng giám đốc Thời thì tôi có thể giúp ngài gọi điện thoại hỏi một chút."
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng điềm đạm, trên mặt vẫn luôn mang nét cười, dù bị từ chối cũng sẽ không khiến người ta khó chịu. Bạch Nhất Trần hiểu rõ mình không thể lén lút tặng "kinh hỉ" cho Thời Diệc Nam được, chỉ đành ngăn lại động tác muốn gọi điện thay anh của cô gái. Anh lấy di động ra rồi bảo cô: "Không sao, tôi tự gọi là được."
"Diệc Nam." Điện thoại của Bạch Nhất Trần vừa đổ chuông là được nhận, "Em muốn tới thăm anh một chút. Bây giờ em đang ở ngay dưới tầng trệt của công ty, anh có thể để thư ký Bạch xuống đón em không?"
Cô gái lễ tân nhìn Bạch Nhất Trần gọi điện rồi dùng giọng nói dịu dàng gọi tên sếp của bọn họ, nụ cười trên mặt cứng ngắc lại —— chẳng lẽ người thanh niên này thật sự là bạn tốt của sếp bọn họ? Nhưng nếu đúng vậy thì tại sao ban đầu còn cần cô giúp gọi người, cũng có di động, gọi thẳng luôn không là xong à?
Thanh niên nói mấy câu vào micro di động rồi đưa nó cho cô: "Anh ấy bảo anh ấy muốn nói chuyện với cô."
Cô gái nửa tin nửa ngờ nhận điện thoại, kề sát lên tai, phát hiện người trong loa thật sự là sếp của mình. Sau khi cúp máy, ánh mắt cô nhìn Bạch Nhất Trần cũng thay đổi.
Bạch Nhất Trần vẫn cười, chớp chớp mắt với cô.
Cô gái trẻ chưa từng bị chọc ghẹo, hoặc là không dám bị người chọc ghẹo, bèn vội vàng quay đầu dẫn Bạch Nhất Trần đến một nơi khác.
Sau khi vòng qua vài chỗ ngoặt, Bạch Nhất Trần phát hiện cô lễ tân dẫn anh đến trước một thang máy. Không chờ anh nghi hoặc hỏi, thang máy trước mặt bỗng "đinh" một tiếng liền mở ra, một người đàn ông đang đứng bên trong, quần áo hoàn toàn không giống bộ lúc sáng Thời Diệc Nam mặc khi ra khỏi cửa.
Bạch Nhất Trần vẫn cứ mỉm cười chờ đợi người này mở miệng trước.
"Nhất Trần." Người đàn ông vừa nói, Bạch Nhất Trần nghe giọng đã nhận ra đây là Thời Diệc Nam, "Sao em lại đến công ty vậy?"
"Anh nói xem?" Bạch Nhất Trần không đáp mà hỏi ngược lại, "Không phải là em đã bảo anh đừng xuống à, sao anh lại vẫn xuống thế này?"
Thời Diệc Nam ra khỏi thang máy muốn giúp Bạch Nhất Trần xách đồ trên tay anh, nghe vậy bèn trả lời một cách đương nhiên: "Anh xuống đón em, để anh xách đồ đi."
Bạch Nhất Trần không để ý đến hắn mà quay đầu cảm ơn cô gái lễ tân dẫn đường cho anh: "Cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn..." Vẻ mặt cô gái nhìn hai người bọn họ hơi phức tạp, vô thức đáp.
Thời Diệc Nam nghe Bạch Nhất Trần nói vậy, không khỏi xoay người quan sát cô lễ tân này một chút, sau đó hắn kéo tay Bạch Nhất Trần và thấp giọng nói: "Chúng ta lên phòng việc của anh thôi."
Có lẽ chính Thời Diệc Nam cũng không phát hiện, bây giờ từng câu hắn nói với Bạch Nhất Trần đều bằng ngữ khí thương lượng. Hắn không phát hiện, nhưng Bạch Nhất Trần đã nhận ra.
Bạch Nhất Trần ngước mắt nhìn Thời Diệc Nam, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, tóc nửa khô nửa ẩm, hẳn là vừa tắm xong. Bạch Nhất Trần lại nhớ đến việc Bạch Duy Hoan bảo anh trong điện thoại: Thời Diệc Nam bị Diệp Uyển Hương đánh vỡ đầu bằng chai rượu... Anh khe khẽ thở dài, để Thời Diệc Nam dắt tay mình vào thang máy.
Trong thang máy chật chội chỉ có hai người họ, không khí yên tĩnh quỷ dị. Bạch Nhất Trần không lên tiếng, còn Thời Diệc Nam không biết nên nói gì. Hắn nhìn gương mặt không cảm xúc của Bạch Nhất Trần, thấp giọng hỏi anh: "Nhất Trần... Em giận à?"
"Em không giận." Bạch Nhất Trần trả lời, "Em giận cái gì được? Người nên giận phải là anh mới đúng chứ?"
Thời Diệc Nam lập tức nói: "Anh cũng không giận, anh thì có gì để giận?"
Có, giờ hắn cũng muốn dùng chai rượu đập đầu của kẻ tiết lộ bí mật - Bạch Duy Hoan.
Đương nhiên Bạch Nhất Trần không thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, anh cụp mắt nói: "Cũng phải, em tới thăm anh, anh hẳn phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ?"
Nói được mấy câu, thang máy đã đến tầng mười bảy. Bạch Nhất Trần bước ra khỏi thang máy trước, đưa lưng về phía Thời Diệc Nam, hỏi: "Tối nay anh không về nhà à?"
Thời Diệc Nam nhanh chóng theo sau, trả lời: "Tất nhiên có về rồi."
"Vậy sau khi trở về, anh định giải thích với em về vết thương trên đầu thế nào?" Bạch Nhất Trần dừng bước, xoay người hỏi Thời Diệc Nam.
Thời Diệc Nam nghẹn lời, vì hắn không biết Bạch Duy Hoa đã kể gì với Bạch Nhất Trần —— hắn nên nói toàn bộ hay chỉ bảo Bạch Nhất Trần là đầu hắn bị thương đây.
Nhưng Thời Diệc Nam cúi đầu thấy ánh mắt chăm chú của Bạch Nhất Trần, hầu kết lại hơi động lên xuống. Hắn không muốn lừa dối Bạch Nhất Trần thêm lần nữa, vì thế Thời Diệc Nam nói: "Diệp Uyển Hương đánh."
"Sao lại cãi nhau với cô rồi?" Nghe xong lời giải thích của hắn, Bạch Nhất Trần thở dài rồi lấy tay xoa mặt hắn, đau lòng hỏi.
Thời Diệc Nam nhìn Bạch Nhất Trần, bi ai phát hiện mình không thể đối mặt với nụ cười Bạch Nhất Trần. Hắn thà nhìn Bạch Nhất Trần nổi nóng, trong mắt ngập tràn oán hận, chứ không muốn thấy Bạch Nhất Trần nhìn chăm chú thâm tình, ôn hòa nhỏ nhẹ trò chuyện hay quan tâm đến mình như trước.
Thế nhưng, rõ ràng nụ cười trên mặt Bạch Nhất Trần và tình nồng nơi đáy mắt anh đã từng là thứ hắn yêu nhất.
Đây không phải là thứ hắn yêu ư? Tại sao hiện tại lại không dám đối mặt?
Không có ai biết rõ đáp án hơn hắn.
Thành ra hắn cũng không cần biện bạch cho hành vi của mình. Thời Diệc Nam cứng đờ mà cong khóe môi, lảng tránh vấn đề: "Vì anh muốn tạm biệt bản thân của quá khứ, có điều trước kia anh rất khốn nạn, Diệp Uyển Hương lại thù dai nên đánh anh."
Quả thật hắn không muốn kể cho Bạch Nhất Trần, hắn cũng không muốn nói ra nguyên nhân cãi nhau thật sự giữa hắn và Diệp Uyển Hương. Tuy rằng nói ra thì có lẽ sẽ biểu hiện như thể hắn đã "chuộc tội" vì việc mình làm, nhưng nó có ý nghĩa gì đâu?
Chẳng lẽ vậy là có thể xóa bỏ chuyện Diệp Uyển Hương tổn thương Bạch Nhất Trần sao? Kẻ ngốc cũng biết là không thể nào.
Giây phút này, Thời Diệc Nam đột nhiên hiểu rõ tại sao Bạch Nhất Trần không cần hắn giải thích, bởi giải thích chỉ có ích với người cần thiết. Mục đích của việc giải thích là "tha thứ", mà Bạch Nhất Trần đã bảo mình tha thứ hắn, nên anh không cần hắn giải thích.
Trước đây Thời Diệc Nam là một kẻ mặt người dạ thú, giống như Nhạc Đống và Diệp Uyển đã mắng hắn, tên Thời Diệc Nam đó sớm đáng chết. Mà để tạm biệt tên Thời Diệc Nam quá khứ, bọn họ trả cái giá máu me quá lớn, chẳng qua máu đó không phải của hắn, là của Bạch Nhất Trần.
Thời Diệc Nam cười xót xa, hắn nắm chặt tay Bạch Nhất Trần, dùng sức nắm chặt: "Anh khốn nạn như vậy, bị người đánh cũng đúng thôi, nhưng về sau anh sẽ thay đổi... Nhất Trần, nhất định anh sẽ thay đổi."
Nhưng em càng yêu anh của ngày trước hơn, bây giờ anh chẳng giống hắn chút nào cả.
Bạch Nhất Trầm thầm nhủ trong lòng, trên mặt cũng lộ ra vẻ thương tiếc. Anh đỡ Thời Diệc Nam ngồi xuống: "Anh ngồi xuống trước đã, em giúp anh xử lý qua vết thương."
Bạch Duy Hoan vốn ở trong văn phòng đã sớm trở về phòng thư ký của mình khi Thời Diệc Nam xuống tầng đón Bạch Nhất Trần, nên lúc này phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ.
Thời Diệc Nam ngồi xuống rồi mỏi mệt nhắm mắt lại, hắn cúi đầu mặc Bạch Nhất Trần kiểm tra vết thương của mình.
Bạch Nhất Trần mở ra chiếc túi anh đem theo suốt dọc đường —— đó là băng gạc khử trùng và cồn anh mua ở tiệm thuốc trên đường.
Nhưng nhìn thấy vết thương sau gáy Thời Diệc Nam xong, Bạch Nhất Trần nhíu mày bảo hắn: "Chúng ta vẫn nên tới bệnh viện khám đi."
Nói vết thương này sâu thì cũng không sâu, chẳng qua là do va đập mà ra, cũng không biết mai có thể bị sưng lên không nữa. Quan trọng nhất là miệng vết thương hơi dài, ước chừng là chiều dài bằng ngón giữa của một người đàn ông trưởng thành, nếu không khâu lại thì e rằng khá khó khép lại. Do đó Bạch Nhất Trần cảm thấy vẫn nên đi bệnh viện khám cho chắc.
"Không cần lắm đâu?" Thời Diệc Nam nói, "Anh không thấy choáng đầu, hẳn là không bị chấn động não."
"Nhưng miệng vết thương hơi dài đấy, nếu chúng ta không đi bệnh viện khâu chút thì bất cứ cử động nào cũng sẽ khiến nó nứt ra lần nữa mất." Bạch Nhất Trần vuốt ve gương mặt Thời Diệc Nam, "Vả lại ban nãy chảy nhiều máu như vậy, anh thật sự không bị choáng à? Bây giờ mặt anh trông chẳng hồng hào gì hết."
"Mai anh xin nghỉ để tĩnh dưỡng một ngày ở nhà là được." Thời Diệc Nam vẫn không quá muốn tới bệnh viện —— kể từ khi hắn lần lượt tiễn cha và anh trai từ phòng cấp cứu tới nhà xác, Thời Diệc Nam không bao giờ muốn bước chân vào bệnh viện nữa.
Bạch Nhất Trần thấy hắn kiên trì, lại nghĩ vết thương quả thật không sâu bèn đồng ý. Anh đáp: "Được rồi, mai em cũng không tới phòng tranh, em ở nhà cùng anh. Song nếu anh thật sự không thoải mái thì nhất định phải nói cho em."
"Ừ."
Thời Diệc Nam vừa trả lời, di động của hắn đã vang lên, màn hình hiện lên dãy số xa lạ. Nhưng điện thoại của hắn vốn không thể có điện thoại quấy rối gì, nên hắn hơi do dự bảo Bạch Nhất Trần "Anh nhận điện thoại" rồi bấm kết nối.
"Alo —— xin hỏi có phải là Thời Diệc Nam tiên sinh không ạ?" Đầu kia của di động là một cô gái.
Thời Diệc Nam cảm thấy giọng nói của cô có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã nghe qua ở đâu. Hắn nói: "Phải, là tôi."
"À, là thế này, tôi là y tá của phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên. Hôm qua anh hẹn trước bác sĩ Hạ khám bệnh đúng không? Cả ngày mai bác sĩ Hạ đều rảnh, anh ấy nói anh có thể tới bất cứ lúc nào."