• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chứng kiến tình cảnh này, trong lòng Thời Diệc Nam không hề có chút đố kỵ nào, nhưng kỳ thực hắn là kẻ rất hay ghen.

Trước đây, khi hắn và Bạch Nhất Trần còn đang học đại học, Bạch Nhất Trần cười nói dịu dàng với người khác mấy câu đã đủ làm hắn ghen tức buồn bực như có dung nham chảy dọc mạch máu.

Đây có lẽ là do từ nhỏ hắn đã chán ghét cha mẹ lăng nhăng. Hai người đều thích ngoại tình như nhau, thật sự đã vấy bẩn tính thần thánh của hôn nhân. Vì thế hắn không thích phụ nữ, về sau có người yêu thì dục vọng chiếm hữu cũng rất mạnh mẽ.

Song Thời Diệc Nam lại không khỏi nghĩ tới, giả như Bạch Nhất Trần không gặp hắn, anh sẽ không tự sát.

Bạch Nhất Trần không giống hắn, không phải người chỉ thích nam. Nếu Bạch Nhất Trần không gặp hắn, chắc anh sẽ đợi được một người khác cứu vớt anh khỏi bóng tối, cho anh ấm áp, ánh sáng và tình yêu. Nếu người đó là nữ, vậy bọn họ sẽ kết hôn rồi sinh con, bất kể là trai hay gái, bọn họ cũng sẽ sống rất hạnh phúc.

Mà sẽ không giống bây giờ, lựa chọn tự sát trong sự chờ đợi không nhìn thấy điểm cuối.

Thời Diệc Nam dừng chân bên đường, trầm mặc nhìn bọn họ chơi đùa.

Thật ra hắn đã há miệng nhiều lần muốn gọi Bạch Nhất Trần, nhưng lại thốt không nên lời.

Hắn cứ thế im lặng đứng dưới một tán cây khoảng tầm mười mấy phút. Mãi tận khi Bạch Nhất Trần cười tiễn đứa bé trai, hắn mới chậm rãi đi về phía thanh niên, xuất hiện trong tầm mắt Bạch Nhất Trần.

Thời Diệc Nam vừa chuyển động, Bạch Nhất Trần cũng nhanh chóng phát hiện ra hắn.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc một thân âu phục đen, sơ mi trong cũng màu đen. Hắn không đeo ca-ra-vat nhưng trên cổ áo vẫn còn chiếc kẹp sáng nay Bạch Nhất Trần cho hắn. Một bộ trang phục lạnh lẽo đối lập rõ ràng với đám người xung quanh, hoàn toàn không phù hợp. Vì vậy, Bạch Nhất Trần đeo mặt nạ thăm dò mà vẫy vẫy tay với hắn.

Thời Diệc Nam bước vội tới trước mặt Bạch Nhất Trần, lặng thinh không đề cập tới tình cảnh vừa chứng kiến, giả bộ như mình mới xuất hiện. Hắn cong môi tháo mặt nạ của Bạch Nhất Trần xuống, thấp giọng nói: "Tìm thấy em rồi."

Người đàn ông mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm thấp quen thuộc đầy mê hoặc khiến Bạch Nhất Trần có thể xác nhận, người này chính là Thời Diệc Nam

Bạch Nhất Trần cười nhìn hắn. Trên chiếc mặt nạ có dính mấy sợi tóc của anh, chúng khẽ rơi xuống giữa không trung, kề sát gò má trắng nõn.

Nhưng không hiểu sao Thời Diệc Nam lại cảm thấy, dường như hắn thấy được một loại tuyệt vọng và bi ai khó có thể diễn tả trong nụ cười của Bạch Nhất Trần.

"Sao anh tìm được em nhanh thế?" Bạch Nhất Trần lấy lại mặt nạ từ Thời Diệc Nam rồi đùa nghịch nó trong tay, "Em còn tưởng rằng anh sẽ không nhận ra em ấy chứ."

"Sao anh có thể không nhận ra em được?" Thời Diệc Nam không quan tâm đến người xung quanh, hắn cúi đầu hôn khẽ lên trán Bạch Nhất Trần, "Nếu là em, đương nhiên anh sẽ nhận ra."

Hắn quả thật đã nhận ra, chỉ là yên lặng đứng cạnh xem rất lâu mà thôi.

Hắn cúi đầu ngắm Bạch Nhất Trần đang nghiêm túc nghịch mặt nạ. Gương mặt thanh niên vô cùng dịu dàng dưới ánh sáng rạng rỡ, mi mắt nhỏ dài như có những vì sao lấp lánh nhảy nhót rơi vào trong mắt.

Không rõ trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Thời Diệc Nam lóe lên ý nghĩ gì, hắn chỉ biết mình hỏi một vấn đề khá kỳ quái: "Vậy nếu anh đeo mặt nạ, em sẽ nhận ra anh sao?"

Bạch Nhất Trần nghe thấy câu hỏi của Thời Diệc Nam, nhất thời ngước mắt nhìn hắn. Anh vươn tay cầm mặt nạ ướm thử lên mặt Thời Diệc Nam. Mặt nạ che khuất khuôn mặt hắn. Anh nhíu mày rồi lắc đầu như rất phiền não: "Không nhận ra."

"Thật hư." Thời Diệc Nam không để ý, chỉ cho rằng Bạch Nhất Trần đang nói đùa. Hắn xuyên ngón tay qua mái tóc mềm mượt của Bạch Nhất Trần, xoa xoa đầu anh. Đây là động tác Thời Diệc Nam hay làm với Bạch Nhất Trần thời đại học.

Thời Diệc Nam cao hơn Bạch Nhất Trần. Khi ấy bọn họ còn trẻ, động tác vuốt tóc anh của hắn vừa quyến luyến vừa cám dỗ. Thường thì ở giây tiếp theo, hắn sẽ giữ gáy anh, đưa anh một nụ hôn nóng rực nghẹt thở. Da mặt Bạch Nhất Trần khá mỏng, sau khi bị hôn xong luôn ngượng ngùng đỏ cả mặt, hồi lâu vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn Thời Diệc Nam.

Còn hiện tại, người trong khu giải trí rất đông, Bạch Nhất Trần sợ hắn thật sự đè anh ra để hôn, bèn khẽ gạt tay Thời Diệc Nam và nói: "Đã lớn tuổi vậy rồi mà còn xoa đầu em nữa."

"Em mới hai mươi sáu, anh còn lớn hơn em một tuổi đấy." Thời Diệc Nam nghẹn lời, "Có già lắm đâu?"

Bạch Nhất Trần than thở: "Thế cũng vẫn rất già đó. Em sắp đầy hai mươi bảy..."

"Phải phải phải. Bạch tiên sinh lớn tuổi rồi, nên phải ăn đúng giờ một ngày ba bữa đấy." Thời Diệc Nam cầm tay anh, "Em vẫn chưa ăn trưa đâu. Chúng ta đi ăn trước đã."

"Ừm."

Bạch Nhất Trần mặc hắn dắt tay mình. Khi rời khỏi nơi này, anh ngoái đầu ngắm tháp rơi tự do. Lúc ấy tháp đang lên cao dần, nhóm người ngồi bên trên phát ra âm thanh thổn thức, mà phỏng chừng vài phút nữa bọn họ sẽ thét gào thành tiếng.

Ban nãy Thời Diệc Nam chẳng hề nhìn về phía đó, Bạch Nhất Trần nghĩ, có lẽ hắn không nhận ra đây là đâu.

Bọn họ tùy tiện chọn một nhà hàng trong khu giải trí. Màu sắc và mùi vị món ăn rất bình thường, nhưng trang trí nhà hàng lại vô cùng ngây thơ đáng yêu. Lúc đứng ở tầng một, họ còn gặp mấy đứa bé rất dễ thương. May là địa điểm bọn họ ăn trưa là phòng riêng trên gác, vừa không cần lo lắng đám trẻ ồn ào, vừa có thể thưởng thức được phong cảnh tươi đẹp của công viên Chu An.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Nhất Trần chống cằm tiếp tục ngắm tháp rơi tự do mờ ảo ngoài cửa sổ. Thời Diệc Nam thì vươn tay kéo rộng cổ áo, thở phào nói: "Vẫn là trên gác yên tĩnh chút. Mấy đứa nhóc dưới tầng làm anh đau cả đầu."

Bạch Nhất Trần nghe vậy xoay đầu lại nhìn hắn. Anh nhấp ngụm nước rồi cười nói: "Em cảm thấy mấy đứa vẫn rất đáng yêu."

"Đáng yêu?" Thời Diệc Nam không thích trẻ con, "Rõ là ầm ĩ chết mất."

"Nhắc đến cái này mới nhớ, hôm nay em gặp được một đứa bé trai trong công viên giải trí. Nó tên là Huân Huân, trông cực kỳ giống anh".

"Trông giống anh?" Thời Diệc Nam nghe thế, lập tức biết là Bạch Nhất Trần đang kể về đứa bé trai vừa nãy chơi với anh, nhưng rõ ràng đứa bé trai đó chẳng hề giống hắn.

Bạch Nhất Trần gật đầu nói: "Ừ, rất giống anh."

Thời Diệc Nam cười một tiếng, cho rằng Bạch Nhất Trần đang đùa hắn. Hắn lắc đầu nói: "Người giống anh rất ít. Nếu có, e là đứa con riêng không biết tên nào đó của cha anh đấy?"

Lời này có thể coi là suy đoán ác ý, không khó để nghe ra chủ nhân câu nói rất chán ghét trẻ con.

Người yêu gặp nhau sau một thời gian dài mà nói câu thế này ắt sẽ nghĩ đến con riêng, cảm thấy người yêu đang thăm dò mình, ví dụ như xem có ngoại tình hay không. Mà khi nghe Bạch Nhất Trần nói vậy, phản ứng đầu tiên của Thời Diệc Nam cũng là con riêng, chẳng qua không phải là con riêng của hắn.

Bạch Nhất Trần thấy Thời Diệc Nam cứng đầu, rốt cuộc không lại uyển chuyển dẫn dắt mà hỏi thẳng hắn: "Diệc Nam, anh có từng nghĩ tới việc sinh một đứa bé không?"

Thời Diệc Nam nghe thế, ngón tay đặt trên bàn khẽ run lên, nhưng động tác rất nhỏ nên không có ai phát hiện.

Lúc hắn rời khỏi công ty ban sáng đã ngẫm nghĩ hồi lâu, nghĩ về việc Bạch Nhất Trần đã từng tự sát.

Những năm gần đây, hắn sợ mình không kiềm chế được tình yêu với Bạch Nhất Trần, sẽ muốn từ bỏ tất cả mọi thứ ở Hoa Thành để đến Nam Thành tìm anh. Do đó, hắn tận lực không để ý đến tin tức liên quan tới Bạch Nhất Trần. Trong công ty, cấp dưới và đồng nghiệp chỉ cho rằng hắn là một cấp trên nghiêm túc lạnh lùng, nói năng thận trọng. Trừ bạn học và hàng xóm từng chứng kiến bọn họ yêu đương, không ai biết mấy năm trước hắn từng có một người yêu là nam.

Tuy nhiên, bạn học tốt nghiệp xong đã đường ai nấy đi, hàng xóm cũng rời khỏi sau khi phòng trọ bị phá dỡ. Nam Thành lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại, nếu có gặp cũng không nhất định sẽ nhận ra nhau.

Vì tình cảm có sâu sắc hơn vẫn sẽ bị thời gian mài mòn —— thời gian là điểm kết thúc của toàn bộ sự rực rỡ và hiu quạnh.

Thời Diệc Nam biết đạo lý này, nên hắn cảm thấy Bạch Nhất Trần sẽ dần quên mất mình. Dù sao lúc trước hắn đã kiên định lạnh lùng rời đi, một người hễ có chút tự tôn và khí khái đều sẽ hận thấu xương "người yêu cũ" như hắn.

Tự sát vì một "người yêu cũ", đa số người sẽ không cảm thấy Bạch Nhất Trần quá thâm tình, chỉ sẽ cảm thấy anh ngốc.

Bạch Nhất Trần không ngốc, nên Thời Diệc Nam cảm thấy anh hẳn phải dần quên hắn. Nhưng hắn vẫn lựa chọn về Nam Thành sau khi công thành danh toại, tìm đến Bạch Nhất Trần. Không phải bởi hắn yêu Bạch Nhất Trần nhiều bao nhiêu, mà chỉ vì Bạch Nhất Trần là tình đầu của hắn.

Với mỗi người, mối tình đầu là hồi ức độc nhất vô nhị. Huống chi mối tình đầu kia là bạch nguyệt quang chu sa chí trong lòng, liệu có ai có thể buông xuống được chứ?

Từ nhỏ đến lớn, Thời Diệc Nam không cảm nhận được nhiều "tình cảm" chân thật, bất luận là tình thân, tình yêu hay tình bạn. Hắn thừa nhận, Bạch Nhất Trần là người duy nhất làm hắn cảm nhận được yêu thương dào dạt. Tình cảm nồng nhiệt như vậy, giống như hắn là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời Bạch Nhất Trần, nếu xa cách nguồn sáng là hắn, Bạch Nhất Trần sẽ mệt mỏi chết đi trong bóng tối.

Điều này cực kỳ thỏa mãn hắn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn mê luyến Bạch Nhất Trần đến thế.

Nên hắn trở lại. Hắn muốn tiếp tục được Bạch Nhất Trần nhìn chăm chú bằng ánh mắt khắc cốt ghi tâm ấy.

Lúc đã về, hắn hoàn toàn không đau đầu phiền não liệu Bạch Nhất Trần có hận hắn không, hoặc nếu anh đã thật sự quên hắn, có người yêu mới thì phải làm sao. Hắn cảm thấy mình có đầy đủ khả năng khiến Bạch Nhất Trần yêu hắn lần nữa.

Kết quả Bạch Nhất Trần vẫn yêu hắn như xưa. Anh lưu giữ hầu hết những ký ức liên quan đến bọn họ. Ánh mắt anh nhìn hắn vẫn nồng nhiệt, hơn một ngàn ngày đêm trôi qua cũng chưa từng thay đổi —— Bạch Nhất Trần rất yêu hắn

Thời Diệc Nam vừa hài lòng vừa chìm đắm trong sự dịu dàng của Bạch Nhất Trần. Hắn bắt đầu cảm thấy, cứ thế đi cả đời với Bạch Nhất Trần cũng chẳng có gì không tốt. Bốn năm xa cách kia trôi vào quên lãng đi, vốn dĩ không ai quan tâm.

Nhưng vết tích trên cổ tay Bạch Nhất Trần, còn có cảnh Bạch Nhất Trần chơi đùa với hai mẹ con mà hắn chứng kiến hôm nay, lại đang nhắc nhở Thời Diệc Nam rằng, bốn năm ấy không hề đơn giản. Hắn không biết phía sau nụ cười dịu dàng của Bạch Nhất Trần là bao nhiêu nỗi đau bị đè nén, càng không biết Bạch Nhất Trần đã đau khổ đến mức độ nào mới chọn tự sát.

Hắn biết quá khứ của Bạch Nhất Trần, biết anh là một người cố gắng sống tiếp cỡ nào.

Song hắn lại làm Bạch Nhất Trần lựa chọn tự sát.

Là hắn làm Bạch Nhất Trần biến thành kẻ tội nghiệp lại không đáng đồng tình trong mắt tất cả mọi người. Bởi anh ngốc, không đủ yêu bản thân, lại vì một kẻ cặn bã mà từ bỏ tính mạng của mình. Người như thế có chết đi thì cũng chỉ xứng nói "đáng đời".

Là hắn làm Bạch Nhất Trần biến thành người như vậy — -- -- kẻ có chết đi cũng là đáng đời.

Nhưng rõ ràng người sai là hắn, không phải Bạch Nhất Trần, mà kẻ bị người khác trách móc hay thậm chí bị mắng đáng đời, lại là anh.

Buổi sáng tới công ty, Thời Diệc Nam nghĩ những việc này, trên đường từ công ty về cũng nghĩ. Song hắn lại không nghĩ ra đáp án, cũng không biết phải làm gì, vì hắn phát hiện, có lẽ mình cũng thật sự yêu Bạch Nhất Trần.

Vì yêu nên hắn mới mờ mịt và luống cuống. Hắn mang nghiệp chướng nặng nề, không biết nên đối mặt với Bạch Nhất Trần ra sao.

Hắn cảm thấy, e rằng điều duy nhất mình có thể làm bây giờ là đối xử thật tốt với Bạch Nhất Trần, yêu anh thật nhiều, cố hết sức bù đắp bốn năm hắn đã bỏ qua —— hành động bé nhỏ không đáng kể, nhưng trước mắt, đây là điều duy nhất hắn có thể làm.

Thời Diệc Nam nghiến chặt răng khiến gương mặt hơi vặn vẹo. Hắn miễn cưỡng để nụ cười của mình không khác bình thường lắm rồi trả lời Bạch nhất Trần: "Đương nhiên là không. Anh chỉ muốn ở bên em, tại sao còn cần đứa con chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK