Trong lòng hai người không còn thứ tình cảm lửa nóng rừng rực đốt cháy cả người như trong quá khứ. Bạch Nhất Trần là tâm lặng như nước, đã sớm không gợn sóng được nữa. Mà Thời Diệc Nam có lòng bù đắp, nhưng thói quen khó sửa, không cách nào xoay chuyển tình thế.
Tuy nhiên, dù thế Thời Diệc Nam vẫn rất nghiêm túc chuẩn bị hôn lễ của hắn và Bạch Nhất Trần. Có điều khách mời dự tiệc cưới còn chưa được xác định, bên Thời Diệc Nam chẳng có mấy ai cần mời. Hắn muốn tổ chức hôn lễ này thật long trọng, nhưng số người không cần đông, chỉ mời bạn bè cũ của mình cùng vài bạn học ngày xưa có biết tình cảm của hắn và Bạch Nhất Trần là đủ rồi.
Không biết phía Bạch Nhất Trần định mời những ai, hôm nay tan tầm Thời Diệc Nam cầm mấy tấm thiệp mời mẫu về biệt thự, muốn cho Bạch Nhất Trần xem rồi chọn một cái anh thích.
Lúc về biệt thự, hắn nhìn quanh phòng khách và nhà bếp, không tìm được Bạch Nhất Trần ở tầng một, bèn cất bước đi đến phòng vẽ tầng hai —— nếu Bạch Nhất Trần không ở dưới tầng thì thông thường là đang vẽ trong phòng.
Kết quả cũng đích xác như thế, Thời Diệc Nam đẩy cửa vào phòng vẽ, vừa ngước mắt lên đã thấy Bạch Nhất Trần nhíu mày trước giá vẽ, bộ dáng vô cùng buồn rầu.
Thời Diệc Nam chậm rãi đi tới phía sau anh, cùng anh thưởng thức bức tranh trên giá.
Hai bức họa này là chân dung vẫn chưa hoàn thành, phần lớn đã vẽ xong, chỉ có mặt mũi nhân vật vẫn chưa vẽ lên thôi.
Thời Diệc Nam còn chưa kịp ngắm kỹ, Bạch Nhất Trần bỗng mở miệng hỏi hắn: "Diệc Nam, anh cảm thấy người trong hai bức tranh này có gì khác nhau không?"
"Chắc là không?" Thời Diệc Nam thấy anh hỏi vậy, lập tức tập trung đánh giá hai bức tranh. Cho dù người trong tranh không có mặt, nhưng Bạch Nhất Trần từng nói anh chỉ biết vẽ chân dung hắn, nên hai người trong lời nói hẳn đều là hắn, nếu đều là hắn thì sao có thể khác nhau chứ?
"Không có à?" Bạch Nhất Trần nghe xong câu trả lời của hắn thì lông mày đang nhíu không giãn ra mà còn nhíu chặt hơn. Anh chỉ vào bức bên trái, nói: "Đây là anh, cái kia là ông chủ Tống."
Thời Diệc Nam nghe thế, trái tim tức khắc co rút chặt, vội vàng giải thích: "Anh không am hiểu hội họa nên có thể không nhận ra người đấy mà." Sau đó, hắn cẩn thận dò hỏi Bạch Nhất Trần, "Nhưng Nhất Trần à, không phải em...không vẽ chân dung cho người khác nữa à?"
"Ừm... Em không vẽ những người khác là vì em ——" Bạch Nhất Trần đang suy xét, nói chuyện không cân nhắc mà chỉ vô thức trả lời, song nói đến một nửa anh bỗng kịp phản ứng, lập tức sửa miệng đổi cách nói khác, "Là vì lúc đó anh chưa trở về. Hiện tại anh về rồi, em có thể vẽ người khác. Có điều đã lâu em chưa vẽ chân dung nên vẽ không thuận tay lắm."
Bạch Nhất Trần cười rồi cất hai bức tranh đi, không để Thời Diệc Nam nhìn nữa.
Thời Diệc Nam trầm mặc nhìn bóng dáng anh cất tranh, cảm giác bi ai trong lòng càng trở nên dày đặc. Dù hắn thật sự không hiểu hội họa nhưng cũng có thể nghe ra lời nói dối của Bạch Nhất Trần sơ hở cỡ nào —— anh chính là bậc thầy hội họa, dẫu đã rất lâu chưa vẽ chân dung thì chẳng lẽ sẽ không vẽ sao?
"Sao hôm nay anh về sớm thế?" Bạch Nhất Trần đi tới nắm chặt cánh tay Thời Diệc Nam, "Em còn chưa bắt đầu nấu cơm đâu."
"Chưa làm thì đừng làm, tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?" Thời Diệc Nam cười với anh, chìa ra mấy tấm thiệp mẫu cho anh nhìn, "Em xem em thích cái nào? Nên thiết kế kiểu dáng thiệp mời hôn lễ của chúng ta theo cái nào?"
Bạch Nhất Trần xem thiệp mẫu xong không hề có ý kiến gì, cười đáp: "Thích hết, anh là người biết em thích gì nhất mà, mấy loại thiệp này chọn gì cũng được."
Thời Diệc Nam lấy ra kiểu dáng hắn thấy ổn nhất, nói: "Vậy thì làm theo kiểu này đi. À, em muốn mời ai tới tham gia hôn lễ của chúng ta? Em ghi cho anh danh sách đi, anh sẽ nhờ người gửi thiệp mời cho họ."
Bạch Nhất Trần sửng sốt vài giây, im lặng chốc lát mới nói: "Em còn chưa nghĩ kỹ... Cho em hai ngày nhé, hai ngày sau em đưa danh sách cho anh."
"Được." Thời Diệc Nam đồng ý.
"Buổi tối chúng ta tới "7pm" ăn đi, đã lâu chúng ta chưa đến cửa hàng này."
"7pm." Cái tên này kích thích một ít hồi ức quá khứ của Thời Diệc Nam. 7pm là một quán ăn nhỏ cho các cặp đôi gần trường đại học của hắn và Bạch Nhất Trần, giá cả còn đắt hơn các quán ăn khác, nên mỗi lần kiếm được ít tiền, hai người họ sẽ vào đó ăn cơm chúc mừng.
Mà từ ngày rời khỏi Nam Thành, hắn đã không còn tới quán ăn tình nhân này nữa. Bây giờ bốn năm trôi qua, quán ăn tình nhân còn đó, trang trí bên trong cũng không có thay đổi lớn gì, vợ chồng ông chủ vẫn mặn nồng như trước đây, thậm chí khi thấy hai người bọn họ, vợ chủ quán còn kinh ngạc mở to mắt: "Hai người vẫn bên nhau à..."
Bạch Nhất Trần cũng rất ngạc nhiên, hỏi bà: "Bà chủ, bác còn nhớ rõ chúng cháu à?"
"Đương nhiên nhớ rõ, hai người các cậu khá đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp các cậu không đến nữa, tôi còn rất nhớ đó." Bà chủ hàm súc nói. Cặp tình nhân đồng tính này lưu cho bà ấn tượng sâu, không ngờ nhiều năm về sau gặp lại, tình cảm của bọn họ vẫn tốt. Bà không khỏi cảm khái, "Các cậu vẫn bên nhau, tình cảm thật đẹp."
Bạch Nhất Trần cười nói: "Dạ, chúng cháu sắp kết hôn rồi."
"Ôi, thế thì càng tốt!" Bà chủ vỗ tay một cái, "Lúc nào làm hôn lễ, tôi và chồng có thể tới uống chén rượu mừng không?"
"Tất nhiên là có thể." Bạch Nhất Trần đáp, "Chờ hai ngày nữa làm xong thiệp mời, cháu sẽ tới đưa cho bác."
"Tốt quá, bữa tối hôm nay tôi giảm cho các cậu 60%." Bà chủ rất nhiệt tình dẫn Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam lên gác. Trên đường, Thời Diệc Nam gần như không mở miệng nói chuyện, có điều trước kia hắn cũng trầm lặng như vậy, chỉ cười đùa với Bạch Nhất Trần, nên bà chủ quán cũng không cảm thấy hắn thay đổi.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Nhất Trần nhìn bà chủ hào hứng đi tìm chồng mình chia sẻ việc vui, bèn nhẹ giọng nói: "Tình cảm của hai bác chủ quán vẫn tốt đẹp như trước...."
"Ừ." Thời Diệc Nam lên tiếng.
Bạch Nhất Trần chuyển tầm mắt sang phía hắn, cười nói: "Chờ sau khi kết hôn, học sinh trong trường đại học cũng nghỉ đông về nhà hết, chúng ta đi dạo trong trường nhé? Thật sự rất lâu rồi chúng ta chưa từng tới nơi này."
"Được." Thời Diệc Nam khẽ mỉm cười, "Chúng ta còn có thể ngồi xe bus tuyến 17 một lần nữa, sau đó anh lại đưa cho em một chiếc ô?"
"Thế cũng phải chờ hôm nào đó có mưa chứ."
"Vậy thì xem dự báo thời tiết, chờ ngày có mưa chúng ta lại đến."
Trời tối dần, 7pm bừng sáng dưới sắc đèn ấm áp. Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam ngồi cạnh cửa sổ, nếu người đi đường ngang qua ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đôi người yêu này.
Người thanh niên gầy gò luôn cười cười, cong cong đôi mắt kể những câu chuyện vui vẻ. Còn người đàn ông ngồi đối diện cũng khẽ mỉm cười, nghiêm túc đáp lại lời nói của thanh niên. Dường như trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, ngoài ra không thể chứa nổi thứ gì khác, giống như bọn họ thật sự là một đôi tình nhân yêu nhau sâu sắc.
Sáng hôm sau, sau khi hôn môi tạm biệt Thời Diệc Nam, Bạch Nhất Trần đi đến phòng tranh, còn mang theo bức vẽ Tống Ngọc Hành anh chưa hoàn thành.
Có điều, nhắc đến vẽ, anh lại nhớ câu mình hỏi Thời Diệc Nam hôm qua —— người trong hai bức tranh này có khác nhau không.
Thời Diệc Nam trả lời là không.
Chính Bạch Nhất Trần cũng cho là như vậy, vì kể từ khi anh không phân biệt được Thời Diệc Nam với những người khác, anh đã cảm thấy mình không có cách nào vẽ chân dung nữa, nhất là mẫu nam. Anh cảm thấy tất cả đàn ông mình vẽ ra đều là Thời Diệc Nam.
Tuy nhiên, gần đây Bạch Nhất Trần lại cảm thấy, e rằng không phải thế, e rằng anh vẫn có thể vẽ ra những người khác, chỉ là anh không phân biệt được mà thôi. Từ lúc mắc bệnh, anh không vẽ cả Thời Diệc Nam hay người khác, nhưng khi anh cùng vẽ hai người, anh phát hiện cách của mình khác biệt, mặt mũi có vài chi tiết không giống nhau.
Hạ Khởi đã từng bảo anh, kỳ thực anh có thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn khác của Thời Diệc Nam và người xung quanh. Chính anh cũng có thể phân rõ, việc anh đã thấy được mặt của Nhạc Đống là chứng cứ tốt nhất. Có điều anh tự nói với mình trong tiềm thức, người anh nhìn thấy là Thời Diệc Nam, cho nên anh thật sự cho rằng mình "nhìn thấy" Thời Diệc Nam.
Chỉ cần anh bước qua cái hố này, bệnh của anh có thể được chữa khỏi.
"Chỉ cần", nói dễ dàng như vậy, nhưng nếu thật sự làm được thì tại sao anh sẽ vẫn buồn bực lâu thế đây?
Bạch Nhất Trần càng nghĩ, tâm trí lại càng loạn. Anh dần nắm chặt bút vẽ, cũng không vẽ tiếp được nữa.
Vài giây sau, anh đứng lên tháo tay áo bảo hộ, nói với Tống Ngọc hành: "Xin lỗi ông chủ Tống, hôm nay trạng thái của tôi không tốt lắm, không có cách nào vẽ tiếp."
Tống Ngọc Hành hơi sửng sốt rồi vội tiến lên phía trước, thân thiết hỏi anh: "Sao vậy? Anh không sao chứ?"
Tống Ngọc Hành biết bức tranh hắn nhờ Bạch Nhất Trần vẽ đã đến phần cuối cùng —— cũng là phần khó khăn nhất. Song khi tới cạnh Bạch Nhất Trần và nhìn thấy bức tranh, hắn lập tức hoảng hốt, chỉ vào người trong tranh, nói: "Người anh vẽ...rất giống tôi."
Bạch Nhất Trần nghe thế cũng sững sờ, hỏi Tống Ngọc Hành: "...Giống anh?"
"Đúng vậy." Tống Ngọc Hành trả lời. Lý do Bạch Nhất Trần luôn từ chối hắn đều là vì anh chỉ vẽ ra Thời Diệc Nam, không vẽ được những người khác. Nhưng hắn ngắm bức vẽ này, dù vẫn chưa xong mà cũng có thể nhìn ra rõ ràng người trong tranh là hắn.
"Không thể nào..." Bạch Nhất Trần kinh ngạc nói.
Tống Ngọc Hành đành chỉ cho anh xem: "Trên mắt trái của tôi có nốt mụn ruồi nhỏ, cậu vẽ ra được. Thời Diệc Nam cũng có mụn ruồi à?"
Bạch Nhất Trần càng giật mình, run giọng đáp: "...Không có."
Tống Ngọc Hành chắc chắn: "Vậy người anh vẽ chính là tôi."
"Người tôi vẽ chính là anh?" Bạch Nhất Trần ngẩn ngơ nhìn Tống Ngọc Hành, không nháy mắt nhìn chăm chút khuôn mặt hắn, quả thật tìm thấy mụn ruồi đen nhỏ trên con mắt bên trái của hắn.
Cả người Bạch Nhất Trần lắc lư, lảo đảo lùi ra sau hai bước.
Phải rồi, anh nhớ lại.
Thật sự anh thấy mọi người đều mang bộ dáng của Thời Diệc Nam, nhưng trừ mặt, những người đó không hề giống Thời Diệc Nam chút nào, ngay cả những vết ban hay nốt ruồi của họ cũng có thể thấy được. Thậm chí còn có một lần anh coi đó như ký hiệu phân biệt họ và Thời Diệc Nam.
"Nhất Trần?" Tống Ngọc Hành thấy Bạch Nhất Trần lảo đảo lùi về đằng sau bèn vươn tay muốn đỡ anh, lại bị anh lập tức đẩy ra.
"Ông chủ Tống...có thể để tôi yên tĩnh một mình không?" Bạch Nhất Trần khàn giọng hỏi hắn.
Tống Ngọc Hành hơi giật mình nhưng vẫn đồng ý: "Được."
Trước khi đi, hắn lo lắng hỏi lại Bạch Nhất Trần: "Cậu thật sự không sao chứ?"
Bạch Nhất Trần cười gượng, đáp: "Không sao."
Lúc này Tống Ngọc Hành mới bằng lòng rời khỏi, cũng vẫn không quên dặn dò Đường Ất lát nữa đến xem Bạch Nhất Trần, đề phòng anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tuy Bạch Nhất Trần nói ngoài miệng rằng không sao, trong lòng đã sớm dấy lên sóng to gió lớn.
Anh chậm rãi bước về trước tranh, vuốt ve nốt ruồi đen ở trên mắt trái người trong tranh. Anh nhớ rõ trong nhà có một bức tranh, trên ánh mắt Thời Diệc Nam trong tranh cũng có nốt ruồi này. Nhưng chi tiết này đã bị anh dốc sức xem nhẹ và quên lãng.
Mà vào ngày sinh nhật Thời Diệc Nam, anh cho hắn xem những bức vẽ này, Thời Diệc Nam ngắm xong liền đỏ mắt. Lúc ấy hắn cho rằng Thời Diệc Nam cảm động với chúng nó, bây giờ xem ra... có lẽ hắn là vì phát hiện người trong tranh không phải là mình?
Thời Diệc Nam, có biết anh bị bệnh không đây?