• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Diệc Nam,

Thời Diệc Nam.

Cái tên mà Bạch Nhất Trần đặt bên miệng, khắc trên đầu quả tim, chảy xuôi trong máu, gọi hàng vạn lần, cuối cùng ngày hôm nay đã bật ra từ trong miệng người khác.

Bạch Nhất Trần chợt thấy buồn cười.

Anh nhớ đến tình cảnh mình tỉnh lại trong bệnh viện sau lần thứ ba tự sát không thành công.

Khi đó vừa mở mắt ra là thấy Thời Diệc Nam, anh kích động chảy nước mắt. Anh tóm chặt ống tay áo của hắn, nói không thành tiếng mà gọi tên hắn: "Diệc Nam... Diệc Nam... Anh rốt cuộc trở về rồi, em chờ anh lâu quá..."

Nhưng thân thể "Thời Diệc Nam" lại cứng đờ, không ôm anh cũng không hôn lên vệt nước mắt trên má anh. Người đó nhẹ nhàng kéo tay anh ra, từng câu từng chữ rạch như một dao xuống vết thương anh cứ nghĩ là đã khép lại, rồi vẩy thêm một thìa muối, làm anh máu chảy thành sông, đau đớn khổ sở, người đó nói ——

"Nhất Trần... Tớ là Nhạc Đống, không phải Thời Diệc Nam."

Kể từ hôm ấy, Bạch Nhất Trần vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, nếu có một ngày Thời Diệc Nam thật sự trở lại, vậy anh còn nhận ra hắn ư?

Hẳn nhất định có thể nhận ra đi, dù sao thì anh yêu Thời Diệc Nam đến thế.

Không ai có thể quen thuộc Thời Diệc Nam hơn anh. Mỗi nốt ruồi trên người hắn, chỉ tay trong lòng bàn tay, bộ dáng vui vẻ của hắn, bộ dáng tức giận của hắn, anh đều nhớ rõ rõ ràng ràng.

Nhưng khi ngày này đã đến, Bạch Nhất Trần lại phát hiện anh thật sự không nhận ra Thời Diệc Nam, vì Thời Diệc Nam trở nên giống mọi người. Tuy rằng vẫn là Thời Diệc Nam, lại cũng không còn là Thời Diệc Nam.

Thời Diệc Nam anh yêu đã lạc đường, không bao giờ tìm được đường về nữa.

Mà hiện tại, Bạch Nhất Trần chỉ ngẩn ngơ một hồi rồi lại ngẩng đầu lên lần nữa, vẽ ra một nụ cười dịu dàng: "Diệc Nam, anh về rồi à."

Chỉ là trong nụ cười bao hàm bao nhiêu cảm xúc phức tạp: Thống khổ, bất đắc dĩ, vui sướng cũng hoặc thoải mái, e rằng đến chính anh cũng không biết, mà Thời Diệc Nam đứng trước mặt anh sẽ càng không biết.

Thời Diệc Nam quay về trông trưởng thành hơn rất nhiều. Lệ khí và kiêu ngạo giữa chân mày thuở thiếu thời đã được thu lại, hóa thành ánh sáng nhạt nơi đáy mắt tăm tối.

Hắn mặc âu phục giày da, áo mũ chỉnh tề, mang dáng vẻ doanh nhân thành đạt đứng trước mặt Bạch Nhất Trần lần nữa. Song Bạch Nhất Trần vẫn cảm thấy trước đây hắn mặc áo sơ mi trắng là đẹp mắt nhất. Cảnh tượng anh ngồi trong thư viện đọc thơ tình cho hắn, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên mặt hắn, là đáng giá để anh hoài niệm nhất.

Người người đều nói anh tiện, chỉ có thể nhớ về người cũ giống mẹ anh, tự sát vì người đàn ông chẳng quan trọng gì. Nhưng anh càng đáng thương, tự sát ba lần cũng chưa chết được, mỗi ngày mỗi đêm sống trong chờ đợi không nhìn thấy điểm cuối khiến người ta tuyệt vọng.

Bạch Nhất Trần lại muốn nói cho bọn họ biết, anh không hối hận, anh cũng không ngại chờ, dẫu Thời Diệc Nam mãi mãi không trở lại, anh vẫn muốn chờ.

Thời Diệc Nam quan trọng với anh như vậy, là toàn bộ thế giới của anh, tại sao anh không thể chờ chứ?

Nhưng bây giờ Bạch Nhất Trần ngắm khuôn mặt quen thuộc kia, lại phát hiện trong lòng mình vốn muốn nói đôi câu vài lời với hắn, hiện tại một chữ cũng không nghĩ ra. Anh thậm chí vẫn đang hoài nghi, Thời Diệc Nam này thật sự là Thời Diệc Nam à? Suy cho cùng, hiện tại anh đã không nhận ra hắn, nếu anh nhận lầm thì biết làm sao bây giờ?

Nhạc Đống biết bệnh tình của Bạch Nhất Trần, y thấy hai người đều trầm mặc không nói gì, khóe môi kéo ra một nụ cười rồi đứng ra hòa giải: "Ha, bạn cũ gặp mặt sao cứ đứng ở đây thế, chúng ta đến chỗ nào khác ngồi đi."

Thời Diệc Nam thu tay về, nửa cười nửa không nhìn Bạch Nhất Trần. Hắn đột nhiên hơi cúi người kề sát bên tai Bạch Nhất Trần và hỏi: "Có đi không?"

Nhạc Đống ở bên cạnh cắn chặt răng, hầu kết trượt một chút.

Thời Diệc Nam không thích y, từ hồi trước đã không thích, bởi y là bạn học cũ và là bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn của Bạch Nhất Trần, hơn nữa y cũng thích Bạch Nhất Trần, cho nên Thời Diệc Nam thường xuyên đối nghịch y. Vì thế y chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Nhất Trần mỉm cười đáp lại Thời Diệc Nam, sau đó theo người đàn ông này ra ban công, mà chỗ vừa nãy y chỉ là một cái bàn bốn người.

Hai người kia vẫn ăn ý như vậy, giống như bọn họ chưa bao giờ chia lìa. Thời Diệc Nam muốn Bạch Nhất Trần làm gì, Bạch Nhất Trần sẽ như thế đó, không cần bất kỳ ngôn ngữ, Bạch Nhất Trần có thể xem hiểu điều hắn muốn.

Nhưng bây giờ Thời Diệc Nam còn thiếu cái gì? Tiền tài, thế lực, mỹ nhân, hắn muốn là có thể sở hữu. Cũng là do buổi họp lớp bình thường này có thứ hắn không tìm thấy, hôm nay hắn sẽ tới nơi này, thứ muốn có cũng chỉ một —— Bạch Nhất Trần.

Nhạc Đống suýt chút nữa không khống chế được bản thân. Y đập ly rượu xuống đĩa đựng trái cây trên bàn, vành mắt đỏ bừng, y trầm thấp cười: "Bạch Nhất Trần, cậu sớm muộn sẽ bị anh ta giết chết..."

Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam ra ban công.

Ban công rất lạnh, toàn thành phố bị bóng đêm bao phủ, gió đêm nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt của người qua đường, tùy tùy tiện tiện cuốn đi sự nôn nóng trong lòng mỗi người.

Trên tay Bạch Nhất Trần vẫn cầm ly rượu đỏ, anh đi tới bên lan can và nhìn ngắm cảnh đêm phồn hoa nơi thành thị. Anh nâng ly khẽ nhấp một hớp rượu vang, nhuộm đôi môi ẩm ướt ánh rượu. Sau đó anh xoay người nhìn Thời Diệc Nam bằng ánh mắt sáng rực, mở miệng cười: "Sao hôm nay tổng giám đốc rảnh rỗi đến gặp đám nông thôn nghèo khổ chúng tôi thế?"

Thời Diệc Nam nhìn ánh mắt của anh rồi giơ tay nới lỏng ca-ra-vat, trái tim thấp thỏm cũng thoáng bình tĩnh lại.

Hắn đã không phải là hắn năm đó. Hắn đã chiếm được thứ lúc trước hắn muốn nhất và cấp bách nhất. Quay đầu lại, hắn lại phát hiện mình còn thiếu một thứ chưa cầm đi — -- -- thứ hắn sớm chiếm được, thứ thuộc về hắn.

Thế nên hắn đến buổi họp lớp này.

May là Bạch Nhất Trần vẫn yêu hắn, anh chưa quên hắn.

Hắn thấy ánh mắt của anh vẫn sáng ngời, nóng bỏng, dạt dào yêu thương nồng nhiệt như trước.

"Không phải anh đến để gặp bọn họ." Thời Diệc Nam cúi đầu nở nụ cười, giọng khàn khàn trầm thấp cực kỳ khiêu gợi. Mà lúc hắn ngẩng đầu lên, đáy mắt sâu thẳm có thể làm Bạch Nhất Trần cam tâm tình nguyện chết chìm ở bên trong.

Bạch Nhất Trần nhìn hắn bước đến gần mình, cánh tay rắn chắc vòng qua eo của anh, cuối cùng rất có tính ám chỉ mà đặt lên rãnh eo nhợt nhạt. Tiếp đó, khí tức ấm áp của đàn ông phun lên vành tai anh, khiến cơ thể anh hơi run rẩy.

Tương tự như Bạch Nhất Trần quen thuộc hắn, cũng chẳng ai quen thuộc bộ thân thể này hơn Thời Diệc Nam.

Hắn hé môi và cắn nhẹ vành tai mềm mại của thanh niên, âm thanh khàn khàn tràn đầy tình dục: "Anh chỉ tới gặp em, hoạ sĩ lớn của anh. Bảo bối, anh nhớ em."

Từ đầu tới đuôi Bạch Nhất Trần đều không hề có động tác, anh cứ lẳng lặng tùy ý Thời Diệc Nam gần gũi mình. Mãi đến tận khi Thời Diệc Nam nói câu "anh nhớ em" xong, ánh mắt của anh mới hơi lóe lóe, lẩm bẩm hỏi câu: "... Anh nhớ em rồi?"

Thanh âm của anh quá nhỏ, nên Thời Diệc Nam căn bản không nghe rõ anh đang nói gì, bèn dùng giọng mũi trầm thấp hỏi bên tai anh: "Hả?"

Bạch Nhất Trần rũ mi, mi mắt dài che giấu cảm xúc ở đáy mắt. Anh cười khẽ một tiếng: "Em cũng nhớ anh. Rất nhớ, rất muốn." Anh cắn rất chặt bốn chữ cuối, gần như là phát ra từng chữ từng chữ nơi cổ họng. Anh ngửa cổ, chiếc cổ dài trắng muốt không khác gì vẻ bi tráng tuyệt đẹp khi thiên nga vươn cổ. Anh uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly rồi buông lỏng ngón tay, mặc kệ ly thủy tinh rơi xuống, phát ra tiếng vỡ vụn trên đất.

Bạch Nhất Trần cuốn lấy cổ của Thời Diệc Nam, chủ động ngẩng đầu hôn hắn, chuyển rượu vang trong miệng sang.

Người ấy giữ chặt đầu anh, dùng sức kịch liệt hôn trả anh. Hai người quấn riết lấy nhau, tàn nhẫn hận không thể xé nát đối phương, nuốt người kia vào bụng mình. Rượu đỏ thẫm chảy dọc theo khóe miệng của thanh niên, xẹt qua cổ trắng thon dài rồi chảy vào trong cổ áo. Cảm giác mát mẻ thấm từng chút qua da thịt, tiến vào trái tim đã sớm gỉ sắt nát bét của Bạch Nhất Trần —— mang đến đau đớn dày đặc.

Một nụ hôn chấm dứt, hai người đều thở không ổn định. Bạch Nhất Trần thở hổn hển dựa vào lòng Thời Diệc Nam, nghe từng tiếng tim đập truyền đến từ lồng ngực hắn —— hóa ra người này có tim.

Anh đã cho là hắn không có đấy,

Hắn cũng không biết đau.

"Bây giờ em ở đâu? Mang anh tới, được không?" Thời Diệc Nam ôm lấy eo Bạch Nhất Trần, vươn ngón tay lau đi chất lỏng ở khóe miệng anh.

Bạch Nhất Trần vừa nghe là biết Thời Diệc Nam có ý định gì, anh hiểu người này quá mà. Thời Diệc Nam nói vậy chẳng qua là muốn đi xem nơi anh ở, xem suốt bốn năm bọn họ chia tách liệu anh có những người khác không.

"Được nha." Bạch Nhất Trần chống cơ thể dậy, cố ý hé môi để lộ đoạn đầu lưỡi đỏ tươi bên trong. Anh kề sát cằm của Thời Diệc Nam, "Đến trên giường em, giết chết em đi."

Đôi mắt của Thời Diệc Nam tức thì tối sầm lại, chỉ cảm thấy bụng dưới lập tức căng chặt, thậm chí có chút phản ứng.

Bạch Nhất Trần ở trên giường vẫn luôn rất cở mở, rõ ràng dưới giường là thanh niên tuấn mỹ cấm dục nghiêm cẩn, đến trên giường lại phóng đãng ra nước. Âm thanh dễ nghe của anh quả thực có thể câu dẫn linh hồn người khác.

Hắn tới biệt thự của Bạch Nhất Trần dưới sự chỉ huy của thanh niên. Vừa dừng xe trong garage, Thời Diệc Nam đã không kịp chờ đợi mà đè hôn Bạch Nhất Trần, tiếng nước chụt chụt ái muội và hô hấp dày đặc cực kỳ rõ ràng trong buồng xe kín mít, nhưng hắn vẫn lo lắng cho thân thể Bạch Nhất Trần nên không hề làm gì thêm.

Đôi mắt của Thời Diệc Nam khá sáng, thậm chí hắn không cần bật đèn, có thể xuyên thấu ánh trăng mát lạnh mà bắt gặp trên cây treo quần áo có một cái áo khoác khác cỡ với Bạch Nhất Trần, còn có dép lê tình nhân cho hai người cạnh tủ giày.

Nhận thấy người đàn ông chợt ngừng động tác, Bạch Nhất Trần thở hổn hển hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Thời Diệc Nam siết chặt cánh tay vòng qua eo Bạch Nhất Trần, "Phòng ngủ của em ở đâu?"

Bạch Nhất Trần nghe vậy, nhưng lại chui khỏi ôm ấp của Thời Diệc Nam, chạy đến sau lưng hắn rồi siết cổ hắn và nhảy lên lưng hắn. Anh thấp giọng cười nói: "Phòng thứ hai trên tầng ấy, anh cõng em đi."

Thời Diệc Nam cũng cười: "Được."

Song, lúc hắn xốc xốc người trên lưng, lại phát hiện anh rất nhẹ, tựa như tơ liễu đầu tháng sáu, bị gió thổi khẽ một hơi cũng có thể bay.

"Sao lại nhẹ thế?" Thời Diệc Nam cau mày, âm thanh cũng nặng nề hơn.

"Vì nhớ anh đấy." Bạch Nhất Trần nằm nhoài lên lưng hắn rồi cọ cọ, "Chê em nhẹ thì anh đút em ít đồ dinh dưỡng nha..."

Thời Diệc Nam hơi dừng bước, cười nhạo một tiếng: "Đợi lát nữa em đừng khóc nói không muốn là được."

Bạch Nhất Trần cũng cười, đôi môi lặng lẽ tạo khẩu hình sau lưng hắn: Sao em sẽ không cần anh chứ, rõ ràng là anh không cần em nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK