Thời Diệc Nam đứng đơ tại chỗ, ngơ ngác hỏi: "Trông thấy tôi mỗi ngày?"
"Làm khuy măng sét đặc biệt cho anh đeo là chủ ý của tôi." Hạ Khởi nói tiếp, hắn bình tĩnh nhìn Thời Diệc Nam khi nói ra những lời này: "Vì sau khi tỉnh lại từ lần tự sát thứ ba, tất cả đàn ông trong thế giới của cậu ấy giống anh như đúc. Cậu ấy vốn không nhận rõ anh rốt cuộc là ai."
Thời Diệc Nam từng nghe qua loại bệnh mù mặt, thông thường người mắc bệnh này sẽ mất đi khả năng phân biệt gương mặt của người khác, hắn cho rằng Bạch Nhất Trần cũng như vậy.
Đã từng cho rằng.
Ngữ điệu của Hạ Khởi nhẹ nhàng thong thả, không lớn tiếng quát to, cũng không hề có ý chỉ trích hắn, nhưng nó lại như chuông tang ngân vang không ngừng ở nơi sâu nhất của tâm trí, từng tiếng vang làm hắn rùng mình run rẩy. Theo chuông tang kêu vang còn có vô số hình ảnh từ lúc họ gặp nhau đến nay —— mỗi hình mỗi cảnh đều ấm áp tươi đẹp đầy yêu thương, bởi cũng không có bao nhiêu kỷ niệm không hạnh phúc của hắn và Bạch Nhất Trần để hắn hồi tưởng.
Suy cho cùng bọn họ đã gần như không cãi nhau cũng chẳng tranh chấp, tới giờ Bạch Nhất Trần đều không trách cứ hắn. Dẫu hắn ra đi không từ biệt suốt bốn năm, ánh mắt Bạch Nhất Trần nhìn hắn vẫn giống thời niên thiếu, thâm tình và chân thành.
Bạch Nhất Trần thật sự có thể dâng hiến tình yêu cho một người đến cực hạn.
Thời Diệc Nam tin rằng nếu hắn hỏi Bạch Nhất Trần có bằng lòng chết vì hắn không, chắc chắn câu trả lời của anh là hai chữ "bẳng lòng" không chút do dự. Bất luận là bốn năm trước hay bốn năm sau, câu trả lời của anh đều như vậy; mà nếu đổi thành hắn, muốn hắn lựa chọn giữa Thời gia và Bạch Nhất Trần, nhất định anh là phía bị vứt bỏ —— đây là đáp án rút ra từ bốn năm trước.
Cho dù hiện tại hắn cảm thấy mình điền sai đáp án rồi, nhưng bài thi đã được nộp từ bốn năm trước, đã sớm nhận có điểm số, không thể thay đổi.
"Có thể chữa được không?" Thời Diệc Nam im lặng không nói chốc lát, sau đó mới lại mở miệng, hỏi xong thì ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, "Em ấy muốn chữa hỏi không?"
Hạ Khởi nhìn Thời Diệc Nam đầy thương hại: "E là không muốn."
Thời Diệc Nam đờ đẫn gật đầu, vẻ mặt chết lặng: "Không muốn cũng được, nhưng nếu không trị thì có ảnh hưởng tới bệnh của em ấy không?"
Hạ Khởi trả lời: "Cái này tôi cũng không dám kết luận. Là bác sĩ, chắc chắn rằng tôi hy vọng cậu ấy khỏi bệnh, bởi từ sau khi bị như vậy cậu ấy đã không thể vẽ chân dung người."
Thời Diệc Nam lại gật đầu một cách máy móc. Hắn từng nghe việc Bạch Nhất Trần không vẽ chân dung nhưng hắn không ngờ nguyên nhân lại là do mình, chẳng qua nghĩ thấy cũng đúng thôi, anh còn không nhận ra ai với ai thì vẽ thế nào được?
"Song từ khi bị như vậy, bệnh tình của cậu ấy vẫn rất ổn định, trông có vẻ vui hơn nhiều. Ngoài quãng thời gian anh vừa về nên cảm xúc hơi bất ổn thì mỗi lần tới khám ở chỗ tôi, cậu ấy đều rất thoải mái." Hạ Khởi ngừng một chút rồi nói tiếp, "Tôi và cậu ấy có nhắc đến anh, tôi bảo rằng chờ lúc cậu ấy sẵn lòng thì có thể dẫn anh cùng tới đây xem sao."
Thời Diệc Nam rũ mắt, nhếch môi cười đáp: "Thậm chí Nhất Trần còn không nói cho tôi biết em ấy khám bệnh ở chỗ anh."
"Không muốn chữa thì không chữa, không sao hết. Tôi sẽ không kích thích em ấy." Thời Diệc Nam ngẩng đầu, chân thành nhìn Hạ Khởi và cảm ơn, "Cảm ơn bác sĩ Hạ vì hôm nay đã nói với tôi nhiều thứ như thế. Làm mất của anh không ít thời gian, xin lỗi."
"Có gì cần xin lỗi chứ, việc Nhất Trần có thể khỏe lại khiến tôi vui vẻ hơn bất cứ chuyện gì." Hạ Khởi không yên lòng nhìn Thời Diệc Nam, "Nhưng anh thì sao? Anh không sao đó chứ?"
"Tôi không sao." Thời Diệc Nam đáp, thậm chí hắn còn đùa với Hạ Khởi, "Yên tâm đi, tôi cũng sẽ không trộm uống thuốc của Nhất Trần nữa đâu."
Hạ Khởi suy tư, vẫn không yên lòng về bọn họ lắm: "Hai người có thể trao đổi nhiều hơn, giữa người yêu, có vấn đề gì thì giải quyết bằng cách trao đổi trình bày rõ ràng là được, không nên cãi nhau."
Thời Diệc Nam gật đầu: "Tôi sẽ không cãi nhau với em ấy."
"Vậy là tốt rồi, đừng...khiến cậu ấy đau khổ nữa." Hạ Khởi khẽ thở dài, "Nếu anh còn yêu cậu ấy thì an ổn ở bên nhau đi."
"Được, tôi rất yêu em ấy." Thời Diệc Nam rất luôn gật đầu và hứa hẹn nghiêm túc, gọng nói hơi run rẩy, "Tôi thật sự....sẽ không bao giờ làm gì khiến em ấy đau khổ."
Sau khi rời khỏi phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên, Thời Diệc Nam trở về công ty. Dù hắn dùng thang máy chuyên dụng nhưng trên đường đi vẫn có không ít nhân viên bắt gặp hắn mặc đồ thể thao, dồn dập nhìn hắn bằng ánh mặt đầy kinh ngạc. Thời Diệc Nam gật đầu với họ xem như chào hỏi rồi vào văn phòng, thay sang bộ tây trang, cũng nghiêm túc đeo chiếc khuy măng sét Bạch Nhất Trần cho hắn lên.
"Sếp." Bạch Duy Hoan cầm văn kiện đẩy cửa vào, Thời Diệc Nam đã khôi phục thành người đàn ông thường ngày trầm ổn chín chắn kia. Thấy gã tiến vào, hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu Bạch Duy Hoan nói tiếp.
"Bảo thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần công ty đã soạn xong, anh có muốn xem qua chút không?"
Thời Diệc Nam vươn tay: "Đưa tôi xem."
Bạch Duy Hoan truyền văn kiện qua rồi tiếp tục: "Còn di chúc... Luật sư Dương nói anh ký xong là có thể đi công chứng."
"Ừ." Thời Diệc Nam lên tiếng, ký tên mình lên tờ di chúc.
Bạch Duy Hoan thấy vậy vẫn không nén được, hỏi một câu: "Sếp, sao anh lại đột nhiên lập di chúc ạ?" Gã nhận ra dạo này tâm trạng Thời Diệc Nam không tốt lắm, kết quả hắn còn lập di chúc vào lúc này, thật sự khó tránh khỏi làm người ta nghĩ nhiều.
"Sao? Sợ tôi tự sát à?" Thời Diệc Nam buồn cười nhìn gã, "Thời thị còn chưa đóng cửa đâu."
"Lập di chúc là vì tôi không có con, bao nhiêu anh chị em như hổ rình mồi xung quanh, còn có một Diệp Uyển Hương dõi theo." Thời Diệc Nam nói một cách đương nhiên, "Nếu hôm nào đó tôi xảy ra việc ngoài ý muốn thì phải làm sao? Bọn họ đều ước tôi chết."
Sau khi nghe xong, Bạch Duy Hoan cảm thấy cũng đúng, hơn nữa so sánh với hành động chuyển nhượng hết cổ phần dưới tên hắn sang cho Bạch Nhất Trần, việc lập di chúc chẳng đáng kể chút nào.
Có điều, Thời Diệc Nam làm thế này, xem ra về sau hắn thật sự quyết định sống cùng Bạch Nhất Trần cả đời nhỉ?
"À đúng rồi, nhẫn anh đặt cũng đã làm xong, hôm nay tiếp tân bên đó có gọi điện báo."
"Ừ." Đọc hết bản thỏa thuận, Thời Diệc Nam đưa trả cho Bạch Duy Hoan, "Cậu giúp tôi gọi lại, bảo bọn họ hôm nay tan tầm tôi sẽ qua lấy."
"Dạ." Bạch Duy Hoan gật đầu rồi ôm văn kiện rời đi.
Thời Diệc Nam cúi thấp người trên bàn làm việc, xử lý tài liệu cần hắn xem chồng chất tích lũy mấy hôm nay, sau đó mở một cuộc họp. Bận rộn một ngày, vào năm giờ chiều hắn tới tiệm trang sức lấy chiếc nhẫn bạc hắn đặt người làm.
Trở lại trong xe, Thời Diệc Nam gọi hỏi Bạch Nhất Trần tầm mấy giờ tối về nhà: "Bảo bối, anh tan tầm rồi, chừng nào em về?"
"Bên em thì phải chốc nữa." Thanh âm dịu dàng của Bạch Nhất Trần vang lên trong loa.
"Anh về nấu cơm trước nhé, em muốn ăn món gì?"
Thanh niên suy nghĩ ở đầu kia vài giây, sau đó đáp: "Canh cá nấu ớt xanh đi. Trong tủ lạnh còn nửa con cá đấy, anh lấy nấu đi, nếu không ăn thì sẽ hỏng mất."
"Được, trên đường về cẩn thận nhé." Thời Diệc Nam nhẹ giọng nói, "...Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh."
Bạch Nhất Trần cúp điện thoại rồi ngước mắt nhìn người trước mặt, nụ cười bên môi hơi thu lại. Anh khẽ thở dài, đang định nói chuyện thì người nọ lại mở miệng trước, run giọng hỏi: "Là anh tôi gọi à?"
"Phải." Bạch Nhất Trần trả lời cậu ta.
Vì thế sắc mặt vốn khó coi của Thời Diệc Minh càng tái nhợt thêm. Cậu ta ngơ ngác nhìn Bạch Nhất Trần, bờ môi run rẩy song không thốt lên thành câu.
Vẻ khiếp sợ và tuyệt vọng xuất hiện trên mặt Thời Diệc Minh —— người mang khuôn mặt của Thời Diệc Nam cũng sẽ khiến Bạch Nhất Trần đau lòng. Song anh không có cách nào khác, thậm chí anh còn cố ý nhận cuộc gọi này trước mặt cậu ta.
Tất cả là bởi hôm nay Thời Diệc Minh đột ngột chạy tới phòng tranh tỏ tình với anh, nói cậu thích anh đã lâu rồi, muốn được ở bên anh.
Ban đầu lúc nghe thế Bạch Nhất Trần hơi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc trôi qua là biến thành áy náy —— không phải là anh không nhìn ra Thời Diệc Minh thích mình, thậm chí ngay từ đầu anh đã lấy thái độ tự do mặc kệ phần tình cảm này. Chờ đến khi anh hoàn toàn tỉnh ngộ muốn dừng cương trước vực thì cũng đã không còn kịp rồi.
Bất đắc dĩ, Bạch Nhất Trần đành nói hết toàn bộ chân tướng câu chuyện cho Thời Diệc Minh biết, ban đầu anh nhận cậu làm học sinh chẳng qua là vì cậu ta là em trai Thời Diệc Nam, anh muốn thấy Thời Diệc Nam ghen tỵ khó chịu nên cố ý làm vậy —— anh phải để Thời Diệc Minh biết rốt cuộc anh là kẻ quá đáng nhường nào mới được.
"Nhưng thầy Bạch..." Mà sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Thời Diệc Minh lên tiếng, "Thầy đã nói tôi là ngoại lệ, là đặc biệt."
"Là đặc biệt." Bạch Nhất Trần rũ mi, không lưu lại chút hy vọng nào cho Thời Diệc Minh, "Đặc biệt giống Thời Diệc Nam."
Ánh mắt Thời Diệc Minh suy sụp, môi run rẩy phát ra tiếng: "Nên ngay từ đầu, toàn bộ đều là vì Thời Diệc Nam ư?"
"Phải." Bạch Nhất Trần thản nhiên đáp.
Thời Diệc Nam im lặng đứng tại chỗ.
Bạch Nhất Trần lại thở dài rồi đi tới cạnh cậu, nói: "Về nhà đi, có lẽ sau này tôi không thể dạy cậu vẽ nữa, xin lỗi..."
"Thầy à, vì sao thầy cần xin lỗi tôi chứ?" Viền mắt Thời Diệc Minh đỏ ửng, cậu nở nụ cười và cúi chào Bạch Nhất Trần, "Cảm ơn thầy đã dạy tôi nhiều như vậy. Tạm biệt thầy Bạch, chúc thầy luôn mạnh khỏe."
Vội vàng nói xong những lời này, Thời Diệc Nam gục đầu rời khỏi phòng tranh, để lại cho Bạch Nhất Trần một bóng dáng xa dần.
Cậu mặc sơ mi trắng và quần bò xanh đậm, một bộ đồ vô cùng bình thường, lại cực kỳ giống hình bóng rời đi của Thời Diệc Nam bốn năm trước. Bạch Nhất Trần nhắm mắt quay đầu mới có thể đè xuống kích động muốn đuổi theo.
Người này không phải là Thời Diệc Nam, Bạch Nhất Trần tự nhủ trong lòng.
Song không lâu sau anh lại mở mắt, thản nhiên nhìn Thời Diệc Minh. Anh bỗng hy vọng cậu ta chính là Thời Diệc Nam —— nếu ngày trước, khi rời đi Thời Diệc Nam cũng lưu luyến không rời, hai mắt chứa lệ thì tốt rồi.
Nhưng cuộc đời chưa bao giờ có nếu.