"Bạch tiên sinh là bệnh nhân lâu năm của tôi, nhưng tôi lại không hy vọng cậu ấy tiếp tục làm bệnh nhân của tôi nữa. Mong Thời tiên sinh có thể trợ giúp Bạch tiên sinh sớm chiến thắng bệnh trầm cảm." Hạ Khởi không dám nói bừa mấy lời như là chúc bọn họ bạc đầu giai lão. Hôm nay Thời Diệc Nam đến đây, Hạ Khởi từ chối mọi lịch hẹn kiểm tra khác, nhưng hắn cũng không định thu tiền của Thời Diệc Nam. Hắn gặp Thời Diệc Nam chỉ vì hy vọng Bạch Nhất Trần sớm có thể hồi phục.
"Vậy Thời tiên sinh, anh còn có phiền não gì muốn nói với tôi không?"
"Không có." Thời Diệc Nam trả lời. Hắn tới đây gặp Hạ Khởi là vì muốn biết bệnh tình của Bạch Nhất Trần, song Hạ Khởi không chịu nói tỉ mỉ thì hắn không cần phải ở lại nữa. Tâm lý hắn khỏe cực kỳ, không cần gặp bác sĩ.
Hạ Khởi tiễn Thời Diệc Nam đến cửa phòng tư vấn, lúc hắn rời đi thì đưa một tấm danh thiếp của mình: "Nếu sau đó Thời tiên sinh còn vấn đề gì thì có thể gọi điện thoại liên lạc tôi."
"Được." Thời Diệc Nam nhận danh thiếp, cũng khăng khăng muốn thanh toán phí khám bệnh cho Hạ Khởi.
Phòng tư vấn tâm lý này của Hạ Khởi thu phí theo giờ, giá không thấp, dù sao cũng là chuyên gia tư vấn tâm lý cá nhân, vả lại quả thật hắn rất có trách nhiệm với bệnh nhân.
Có điều khi rời khỏi, Thời Diệc Nam gặp phải Thôi Thương Chi vừa ra khỏi công ty Thịnh Duệ.
Phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên nằm ở vị trí chếch đối diện cửa công ty Thịnh Duệ, như ngày ấy Thời Diệc Nam liếc mắt đã thấy Bạch Nhất Trần, Thôi Thương Chi cũng đúng lúc bắt gặp Thời Diệc Nam đi ra từ nơi đó.
Đối thủ chạm mặt sao có thể không giơ vũ khí một phen chứ?
Thôi Thương Chi ngay lập tức lái xe đến trước mặt Thời Diệc Nam, dùng lời châm chọc của Thời Diệc Nam ngày ấy để trào phúng lại hắn: "Đây không phải là tổng giám đốc Thời à? Sao thế? Thời gia không xong rồi? Đã khiến tổng giám đốc Thời cần đến gặp bác sĩ tâm lý? Còn đến phòng tư vấn tâm lý đối diện Thịnh Duệ của tôi nữa."
Sắc mặt của Thời Diệc Nam u ám lại, hắn lạnh lùng nhìn Thôi Thương Chi, không nói một câu đã bỏ đi.
Thôi Thương Chi tự chuốc nhục nhã, còn hít khói bụi đầy mũi, nhưng hắn không thể xuống xe đánh Thời Diệc Nam một trận được. Có điều khi nhìn sang đám quà đóng gói đẹp đẽ cạnh ghế lái, sự hậm hực tích tụ trong lòng hắn tiêu tan —— hắn phải nhanh đến phòng tranh Vật Sưu Tầm, thừa dịp Bạch Nhất Trần còn chưa tan tầm để còn tặng quà cho anh.
Quà trong hộp chính là màu vẽ tranh sơn dầu mà Thôi Thương Chi đặc biệt sai người mua về. Hắn nghĩ Bạch Nhất Trần thích vẽ, trông cũng không giống kẻ thiếu tiền, tặng màu vẽ là lựa chọn tốt nhất.
Tưởng tượng dáng vẻ cười tươi của thanh niên khi nhận được quà của hắn, Thôi Thương Chi vừa cười vừa lái xe tới phòng tranh Vật Sưu Tầm.
Nhưng hắn lại thấy Bạch Nhất Trần đứng trước cửa cười nói với một người đàn ông khác, trong ánh mắt của anh cũng đang đè nén chút thâm tình.
Thôi Thương Chi nhíu mày, lẳng lặng nhìn người đàn ông kia rời đi, sau đó hắn mới cầm quà xuống xe rồi đi tới bên người Bạch Nhất Trần, đột nhiên mở miệng hỏi: "Đó là bạn trai anh à?"
Bạch Nhất Trần bị sự xuất hiện bất thình lình của Thôi Thương Chi dọa sợ, anh ngoái đầu nhìn Thôi Thương Chi, không nhận ra được là ai nên cũng chỉ trả lời câu hỏi của hắn: "Không phải, đó là một khách hàng của tôi thôi."
"Được rồi, tôi tin anh." Thôi Thương Chi cười đáp, nhưng kỳ thực hắn không tin lời Bạch Nhất Trần. Hắn cảm thấy đây chính là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của Bạch Nhất Trần với hắn, song hắn bằng lòng diễn kịch cùng anh, "Chúng ta không nói về người đó nữa, tôi mua cho anh món quà này."
Dứt lời, Thôi Thương Chi lấy chiếc hộp quà được bọc đẹp đẽ ra và đưa cho Bạch Nhất Trần.
Vì mấy lời sau đó của Thôi Thương Chi, Bạch Nhất Trần phán đoán từ giọng nói của hắn một hồi mới nhớ ra hắn là ai. Anh nhìn hộp quà Thôi Thương Chi cầm trên tay, không nhận lấy mà bất đắc dĩ nói: "Thôi tiên sinh, chúng ta thật sự không thể. Tôi có bạn trai rồi, hơn nữa, tôi rất yêu anh ấy."
Nhưng Thôi Thương Chi vốn dĩ chẳng để lời cự tuyệt của Bạch Nhất Trần trong lòng, dù sao hắn anh tuấn lại có tiền, còn nguyện ý hạ mình đi dỗ người, Bạch Nhất Trần sẽ biết tình nhân như hắn hiếm có biết bao nhiêu: "Đừng nghĩ nhiều, tôi chẳng qua là tặng anh một món quà thôi."
Bạch Nhất Trần nghe hắn nói vậy, đuôi mày mảnh cũng nhướng cao theo, anh thật sự vươn tay nhận chiếc hộp.
Thôi Thương Chi thấy anh nhận, nụ cười nơi khóe miệng càng in sâu hơn. Hắn há miệng định nói chuyện thì trong phòng tranh lại bỗng có người vừa gọi tên Bạch Nhất Trần vừa chạy tới.
"Thầy Bạch, thầy xem tôi chọn màu này ——" Người nọ thấy rõ tình cảnh hiện tại của Bạch Nhất Trần và Thôi Thương Chi thì mạnh mẽ nuốt lời còn lại xuống cổ họng, hơi sững sờ nhìn bọn họ và hộp quà trên tay Bạch Nhất Trần.
"A? Màu này thế nào ấy hả?" Bạch Nhất Trần lập tức dịu dàng đáp lại người nọ.
Có điều câu nói của Bạch Nhất Trần lại bị thanh âm của Thôi Thương Chi át đi. Hắn nhìn gương mặt của người này, không dám tin mà hô lên: "Thời Diệc Nam?? Nhưng hắn xem kỹ chốc lát mới nói, "Không đúng —— cậu không phải Thời Diệc Nam."
Lúc nghe Thôi Thương Chi gọi tên Thời Diệc Nam, trái tim Bạch Nhất Trần gần như dừng đập một giây, suy cho cùng anh không hề ngờ đến kẻ chẳng biết tại sao lại quấn lấy anh vậy mà sẽ quen Thời Diệc Nam, còn gọi trước mặt Thời Diệc Minh.
Thời Diệc Minh thấy Thôi Thương Chi nói vậy cũng sửng sốt, đáp: "Thời Diệc Nam là...anh trai tôi. Sao thế tiên sinh, anh quen anh ấy à?"
Thôi Thương Chi không hề thân thiện với người Thời gia, hắn ngạo mạn liếc Thời Diệc Minh, cười lạnh nói: "Ha ha, cậu là em trai Thời Diệc Nam à."
"Phải..." Bị người khác lạnh nhạt vì Thời Diệc Nam - người anh trai cùng cha khác mẹ không hề có tình cảm, Thời Diệc Minh cũng khá ấm ức. Song tính quan hệ huyết thống thì Thời Diệc Nam đúng là anh cậu, cậu không có cách nào phủ nhận.
Bạch Nhất Trần không muốn nhìn Thôi Thương Chi bắt nạt Thời Diệc Minh nên lập tức nói: "Được rồi, Thôi tiên sinh, quà của anh tôi đã nhận được, vô cùng cảm ơn anh. Để đáp lễ, nếu anh mua tác phẩm trong phòng tranh của tôi, tôi sẽ ưu đãi giảm giá 50% cho anh. Nếu anh không còn việc gì, vậy thì bây giờ tôi còn muốn dạy vẽ cho học sinh của tôi."
Thôi Thương Chi nghe ra ý tứ trong giọng Bạch Nhất Trần, tức khắc kịp phản ứng lại. Thời Diệc Minh là học sinh của anh, hắn khinh miệt học sinh của anh như vậy, người bao che khuyết điểm như Bạch Nhất Trần nhất định sẽ mất hứng, thật sự là tính sai rồi.
Nói cho cùng cũng là do Thời Diệc Nam! Thôi Thương Chi đổ hết lỗi cho Thời Diệc Nam, nhưng ít ra Bạch Nhất Trần nhận quà của hắn rồi, xem như là một khởi đầu tốt. Thôi Thương Chi cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh khi anh không mấy vui vẻ, hơn nữa khoảng cách thích hợp có thể giúp Bạch Nhất Trần nhận ra ưu điểm của hắn. Vì thế Thôi Thương Chi cười nói, "Được, vậy hẹn gặp lại, thầy Bạch. Ngày mai tôi lại tới thăm anh."
Thôi Thương Chi còn bắt chước giọng điệu của Thời Diệc Minh để nói với Bạch Nhất Trần. Anh chán ghét tới nỗi không biết nên biểu hiện cảm xúc gì.
Đợi Thôi Thương Chi đi rồi, Thời Diệc Minh vốn đang im lặng lại không nén nổi tò mò trong lòng, cẩn thận hỏi Bạch Nhất Trần: "Thầy Bạch, người ban nãy là..."
"Có lẽ là khách thôi, không quen." Bạch Nhất Trần nhàn nhạt nhìn lướt qua hộp quà trong tay.
Thời Diệc Minh nhìn đồ vật trong tay Bạch Nhất Trần, thầm nói trong lòng: Anh ta lại vừa tặng quà cho anh...
Nhận thấy tầm mắt của Thời Diệc Minh Nhận ra ánh mắt của Thời Diệc Minh), Bạch Nhất Trần trả lời: "Quà này là màu vẽ, hẳn là dành riêng cho bức tranh. Không phải gần đây cậu giúp vị Thôi tiểu thư kia vẽ một bức à? Có thể dùng thuốc vẽ này thử xem sao." Tình huống tặng quà kia cho thấy nếu anh không nhận thì Thôi Thương Chi sẽ không từ bỏ ý đồ, vậy chi bằng dứt khoát nhận luôn. Sau đó lại đưa cho Thôi Thương Chi một gói chiết khấu mua tranh làm quà đáp lễ, coi như thanh toán xong, không ai nợ ai.
Thế nhưng không hiểu tại sao Thời Diệc Minh không muốn chạm vào đồ Thôi Thương Chi đưa tới, cậu ta rầu rĩ nói: "Tôi có tiền, cũng có màu vẽ của mình." Trước khi qua đời, Thời Thanh Trạch có để lại cho vài đứa con riêng của ông ít bất động sản, mỗi người cũng có một phần trăm cổ phần của công ty Thời gia, ăn tiền lãi đã đủ cho bọn họ áo cơm không lo.
Đương nhiên Bạch Nhất Trần biết tình hình của cậu, thấy cậu thật sự không quá sẵn lòng dùng màu vẽ này bèn bảo: "Vậy tôi sẽ để lại cho A Bùi dùng."
Thời Diệc Minh nghe ra sự dung túng trong lời nói của Bạch Nhất Trần, hai tai nhất thời nóng lên. Cậu không kìm được mà ngước mắt nhìn Bạch Nhất Trần, thấy anh đang nhìn mình và cười xán lạn. Dẫu biết rõ Bạch Nhất Trần đối xử với mình như vậy chẳng qua là giáo viên cưng chiều học sinh, nhưng cậu vẫn không khống chế được bản thân, hai gò má cũng trở nên nóng bỏng, trái tim đập không yên trong ngực, dường như đang dự báo đồ vật gì đó sắp không đè ép được đang chui từ dưới đất ra.
Bốn giờ chiều, Thời Diệc Minh rời khỏi phòng tranh, mà một tiếng sau khi cậu ta đi, Thời Diệc Nam cũng đến đón Bạch Nhất Trần về nhà.
Trên tay Thời Diệc Nam là một bó hồng đỏ thắm, cánh hoa còn đọng giọt nước trong suốt mát lạnh, trông rất rực rỡ và diễm lệ. Khi thấy nó thì mắt Bạch Nhất Trần sáng lên, anh ôm hoa hỏi Thời Diệc Nam: "Bó hồng trong nhà còn chưa tàn mà, sao anh lại đưa một bó đến đây thế?"
"Bó hoa hồng này cho em đặt ở phòng tranh." Thời Diệc Nam cười rồi nhẹ giọng nói với Bạch Nhất Trần.
Vừa tan tầm là hắn lập tức chạy tới cửa hàng hoa để mua bó hồng này. Hắn nhớ rõ Bạch Nhất Trần từng bảo hắn rằng muốn hắn yêu anh như bốn năm trước, mà bốn năm trước hắn thường xuyên tặng anh hoa hồng, cũng viết lời tâm tình lên thiệp cài trong bó hoa.
Hiển nhiên Bạch Nhất Trần cũng nhớ tới tình thú nhỏ của bọn họ, ngửi hương hoa xong là đi tìm thiệp.
"Đây là..."
Trên thiệp viết mười loại ngôn ngữ khác nhau, anh nhận ra ba loại chữ, "anh yêu em" bằng tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Pháp, nhất định những chữ còn lại cũng là câu này.
"Là "anh yêu em" bằng mười thứ tiếng đi, cũng thật quê." Bạch Nhất Trần nói thế nhưng trên mặt mang ý cười. Anh xoay người đặt bó hoa lên chiếc bàn thủy tinh ở đại sảnh phòng tranh.
Thời Diệc Nam ngắm nụ cười trên mặt anh mà khóe môi hắn lại dần dà trở nên chua xót —— bây giờ hắn chỉ có thể viết mấy lời yêu thương như vậy, những lời khác hắn đều không xứng nói.
Đường Ất trông thấy bó hoa kia, cũng cười trêu ghẹo Bạch Nhất Trần: "Thầy Bạch lại nhận được quà nha."
Thời Diệc Nam chú ý đến chữ "lại" trong lời của Đường Ất, không khỏi thấy kỳ quái, chẳng lẽ trừ hắn ra, hôm nay còn có người tặng đồ cho Bạch Nhất Trần ư?
Có điều Bạch Nhất Trần nhanh chóng giải thích cho hắn: "Buổi trưa còn có người tặng em một hộp màu vẽ tranh sơn dầu. Có lẽ người đó cảm thấy em vẽ tranh rất đẹp."
Bạch Nhất Trần bâng quơ bỏ qua chuyện tặng quà này, sau đó anh suy nghĩ phút chốc rồi vẫn bảo Thời Diệc Nam: "Nhưng hình như người kia có quen anh. Đúng rồi, họ Thôi đó, anh biết anh ta không?