Ngôi nhà này đến không khí tân hôn còn không có chứ đừng nói là tràn ngập màu hồng, người giúp việc của Lương gia nhìn thấy thiếu phu nhân buồn bã như vậy cũng chỉ biết nhìn nhau. Chả hiểu lý do gì mà lần này Lương gia lại đổ đốn như thế.
Đại thiếu gia không quan tâm, Nhị tiểu thư càng không để ý đến, mặc cho Lương gia tự sinh tự diệt. Lắc đầu, chỉ tội cho thiếu phu nhân, vừa vào cửa đã như góa phụ, có chồng nhưng chạm mặt chẳng mấy lần.
- Thiếu phu nhân, sáng nay cô muốn ăn gì?
- Không cần đâu ạ, hôm nay cháu không có tâm trạng ăn sáng. Mọi người cứ dùng bữa đi.
Nói xong, Đỗ Khánh Huyền đi thẳng ra phòng khách, ngước mắt nhìn những bức ảnh gia đình được trưng ở đây, bất giác nội tâm cô có chút dao động. Lương Mục Phàm chắc hẳn rất yêu gia đình, nhìn những khung hình tràn ngập hạnh phúc này cũng đủ làm cho Đỗ Khánh Huyền phải ao ước, cô ước gì một ngày nào anh cũng sẽ xem cô là một phần trong gia đình của mình.1
Điều ước cứ ngỡ đơn giản thực sự lại rất xa vời.
Buổi trưa, Lương Mục Phàm về nhà với một số tài liệu gì đó trên tay, nhìn thấy cô thì anh liền gọi:
- Huyền Nhi, em vào phòng đợi anh, anh có chuyện cần bàn với em một chút.
Đỗ Khánh Huyền cũng không nghĩ ngợi gì, có lẽ cô đã đoán được anh đang muốn nói gì với mình rồi. Nhưng trái lại với cái đau thấu tâm can thì cô lại nhìn anh rất dịu dàng, đáp:1
- Được.
Về phòng riêng, cô ngồi trên giường lớn, trong đầu luôn nghĩ đến nhiều cảnh tượng rất đáng sợ, anh sẽ đưa cho cô một bản hợp đồng hôn nhân có thời hạn sao? Hay anh sẽ thẳng thừ nói với cô rằng "Anh có người mình thích rồi, chúng ta kết hôn chỉ là vì lợi ích của Lương gia mà thôi", hay tàn nhẫn hơn là anh sẽ nói "Chúng ta ly hôn đi".
Những vở diễn bi đát cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô, hết vở này đến vở khác, nó cũng dần dần xâm chiếm cả suy nghĩ của cô. Lắc đầu thật mạnh một cái, Đỗ Khánh Huyền cố gắng giữ cho bản thân sự bình tĩnh cuối cùng.
Cánh cửa phòng được mở ra, Lương Mục Phàm đi vào, trên gương mặt của anh không giấu nổi sự hạnh phúc, nhưng trái lại với sự hạnh phúc của anh thì Đỗ Khánh Huyền lại có chút ưu sầu, cô không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, tại sao anh lại vui vẻ như vậy? Là vì công ty có đối tác mới, hay là vì anh đã chuẩn bị bản ly hôn với cô rồi? Mọi thứ đã và đang diễn ra khiến cho cô không thể không nghĩ đến kết cục bi thương được.
- À, Huyền Nhi, đây là giấy đăng ký kết hôn. Anh đã cho người làm giúp, em chỉ cần ký tên vào là xong.1
- Chỉ... Chỉ vậy thôi sao?
- À còn chứ, đây là sính lễ của gia đình anh cho em. Dù nhà anh hiện tại đang khó khăn, nhưng em vẫn là vợ của anh.
Ngạc nhiên, Đỗ Khánh Huyền thật sự quá ngạc nhiên vì những lời mà Lương Mục Phàm vừa nói. Cô cười nhạt một cái đầy sự chế giễu, cái gì gọi là "Vợ anh" cứ, chẳng phải hôm qua anh vừa nói họ chỉ là vì giao dịch, vì lợi ích cá nhân của Lương Thị, vậy mà hôm nay lại thề non hẹn biển nói nào là "Vẫn là vợ của anh!". Nực cười, thật sự rất là nực cười.
- Còn bản hợp đồng, anh định sẽ...
- Hợp đồng cũng không gấp, đêm qua anh có nghĩ vài điều, chỉ là anh không biết có nên nói ra hay không.
- Chuyện gì vậy? Anh cứ nói đi. Em nghe.
Lương Mục Phàm ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Đỗ Khánh Huyền, dường như anh đang định nói gì đó, nhưng anh lại có cảm giác cổ họng bị nghẹn ứ, dù có cố gắng cũng không thể nào nói thêm một từ nào. Cuối cùng thì anh vẫn dịu dàng xoa xoa đầu cô, nói:
- Không có gì, anh chỉ thấy tiếc cho em mà thôi. Tuổi thanh xuân của em lại vì anh mà lãng phí.
Rung động, trái tim thiếu nữ của Đỗ Khánh Huyền lại bị câu nói này làm cho thổn thức. Cô khẽ cười rồi lắc đầu, đáp:
- Không phí, Lương Mục Phàm, anh đâu phải ngu đần đến mức không nhìn ra tình cảm của em dành cho anh.
Cứng đờ, toàn thân của Lương Mục Phàm có chút cứng đơ vì lời nói của Đỗ Khánh Huyền, anh nhìn ra chứ, anh đâu phải ngây ngốc đến mức cái chuyện rành rành trước mắt, cả thế giới đều biết mà anh lại không biết. Thiên kim tiểu thư danh giá của Đỗ gia, tương lai vô cùng tươi sáng, có thể gả cho người khác tốt hơn anh, nhưng cô lại chọn anh. Dùng đầu gối cũng biết cô yêu anh, yêu đến mức mù quáng, bất chấp tất cả vì anh.
- Huyền Nhi, xin lỗi em
- Anh đừng xin lỗi em, anh nên xin lỗi chính bản thân mình. Anh xem đi, hiện tại anh đang là cái dạng gì? Trước kia anh mắng anh hai em lụy tình, bây giờ thì anh chính là cái mạng thảm hại như vậy. Còn thảm hại hơn cả anh hai em.1
Nói xong, Đỗ Khánh Huyền liền rời khỏi phòng ngủ, bỏ lại Lương Mục Phàm với gương mặt phờ phạc, cô nói đúng... Hiện tại anh lại chính là cái dạng người mà anh căm ghét nhất...
Buồn cười, đúng là buồn cười...1