Quay trở lại với hiện tại, cả Đỗ gia đang dùng bữa trưa, Nhạc Hoài Thương và Đỗ Hành Du thấy con gái cứ thẫn thờ như đang suy nghĩ gì đó, hai vợ chồng họ nhìn nhau nhưng không nói gì cả, chỉ biết thở dài một tiếng.
Đỗ Hoành Dương nhìn sang em gái, lắc đầu không nói, nhưng trong lòng của anh thì vẫn lo cho đứa em gái này. Cũng không ngần ngại mà gắp một miếng cá vào chén cơm của cô, nói:
- Ăn nhiều vào.
- Cảm ơn anh hai.
Nhưng miếng cá ngon lành đó còn chưa kịp vào miệng thì mùi tanh của nó đã khiến cho Đỗ Khánh Huyền không chờ nổi mà che miệng chạy vào phòng bếp và nôn khan.
Cả gia đình tám mắt nhìn nhau, Trình Mộc Cát cũng có chút nghi hoặc, ly hôn hai tháng thì chuyện này cũng có thể xảy ra. Nhưng mà cũng đúng lúc ghê nhỉ, phiên tòa vừa kết thúc thì lại mang thai.
Tuy nói chuyện mang thai là chuyện vui, là chuyện tốt, nhưng đứa bé này sinh ra không có cha thì cũng rất thiệt thòi cho nó, Đỗ Hành Du cũng có suy nghĩ của riêng mình, ông ấy định sẽ đưa Đỗ Khánh Huyền đi du học, một phần là vì môi trường mới sẽ tốt hơn cho tâm trạng của con gái, thứ hai là nếu đứa bé được sinh ở nước ngoài cũng sẽ tốt hơn. Nhưng điều ông lo lắng nhất chính là con gái sẽ không đồng ý.
Mỗi người trong gia đình đều có suy nghĩ riêng của mình, Đỗ Khánh Huyền lúc này gương mặt xanh xao bước ra, Đỗ Hoành Dương tiện tay rót một ly nước cho em gái, nói:
- Em sao vậy?
- Em không sao, chắc là ăn không tiêu thôi.
Trình Mộc Cát chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng, cô liền nhìn em gái, nói:
- À đúng rồi, Khánh Huyền nè.
- Hả? Dạ? Chị gọi em có gì không?
- Chút nữa Hoành Dương có việc bận rồi, em đi khám thai với chị nha?
Lời nói của cô khiến cho chồng mình đang ăn cũng phải sặc, anh bận việc khi nào sao anh không biết vậy nhỉ? Rõ ràng hôm nay anh đã sắp xếp lịch để đưa vợ đi khám thai rồi mà?
- Ơ vợ à... Anh...
- Lúc nãy anh vừa nói anh bận còn gì?
- Ủa... Anh...???
- Anh bận mà!
Nhìn thấy vợ mình nghiến răng nghiến lợi cũng khiến cho Đỗ Hoành Dương phải nuốt nước bọt, rồi ậm ừ nhận là mình bận. Nhạc Hoài Thương thấy cảnh tượng này cũng bị chọc cho bật cười, hai vợ chồng nhà này đúng là trẻ con mà. Đỗ Khánh Huyền cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Hai giờ chiều, Đỗ Khánh Huyền và Trình Mộc Cát đang chuẩn bị đến bệnh viện, Đỗ Hoành Dương luôn miệng dặn dò em gái phải chăm sóc chị dâu cho cẩn thận, nào là nước uống, bánh trái ăn vặt, mọi thứ đều được anh chuẩn bị đầy đủ. Khánh Huyền đứng một bên nghe vừa buồn cười, vừa có chút đau lòng, cô đã từng nghĩ tương lai mình và Mục Phàm sẽ có tương lai hạnh phúc như vậy.
- Anh hai, anh hai! Em biết rồi, anh dặn em bảy bảy bốn mươi chín lần rồi đó. Em thuộc nằm lòng rồi nè!
- Khám xong thì về sớm nhé, anh đã đặt lịch rồi. Em đến bệnh viện chỉ cần nói tên bác sĩ Vũ Thiên Ái, sau đó để chị hai vào khám thai, sau khi xong thì về nhà ngay, không được đi đâu khác nghe chưa hả con nhỏ kia?
- Vâng vâng, em biết rồi.
Dặn dò xong thì Đỗ Khánh Huyền và Trình Mộc Cát cũng lên xe rồi đến bệnh viện.
Đứa bé trong bụng của Trình Mộc Cát rất khỏe mạnh, cô cũng có thời gian dự sinh rồi. Là gần vào cuối năm, nhưng sau khi khám xong cô không vội về, lại bảo Thiên Ái khám tổng quát cho Đỗ Khánh Huyền.
Kết quả siêu âm thật sự làm cho Khánh Huyền chấn động, cô mang thai rồi! Cô thật sự mang thai rồi, nhưng mà... Trong lòng của cô lại có một mớ hỗn độn, tại sao đứa trẻ này lại đến vào lúc này chứ, cô và Lương Mục Phàm vừa ly hôn thì cô lại biết tin mình mang thai, chẳng lẽ cuộc đời cô còn chưa đủ muộn phiền hay sao mà ông trời cứ thích trêu ngươi cô chứ!
- Huyền Nhi...
- Chị hai... Em... Em...
- Đừng nghĩ nhiều, chị nghĩ em nên nói lại với cha mẹ, chắc hẳn họ đã có dự liệu cho em.
Khánh Huyền gật đầu, sau đó cả hai chị em ra về.
Vừa bước ra khỏi phòng khám thì đã bắt gặp Lương Mục Phàm, anh cũng nhìn thấy hai chị em họ, bước chân không chần chừ mà đi đến trước mặt cô, hỏi:
- Hai người đi đâu vậy?
Cơ thể của Khánh Huyền rung lên, Trình Mộc Cát cầm lấy tay của em gái, đối mặt trực tiếp với Lương Mục Phàm nhẹ nhàng mỉm cười rồi đưa tay xoa xoa bụng, đáp:
- Em đến để khám thai.
Lương Mục Phàm nhìn chiếc bụng nhô cao của Trình Mộc Cát cũng chỉ biết cười trừ, hỏi thăm vài câu rồi cũng xin phép đi trước.
Về nhà, Đỗ Khánh Huyền vẫn không biết nên nói chuyện này cho cha mẹ thế nào, cô cúi gầm mặt xuống không dám đối mặt với cha mẹ mình. Đỗ Hành Du khẽ hắng giọng, gọi:
- Khánh Huyền, con ngồi xuống đi. Cha có chuyện muốn nói với con.
Đỗ Khánh Huyền nhìn sang anh chị hai, nhưng đáp lại cô chỉ là cái gật đầu. Cô bắt đầu bối rối, không biết có nên nói chuyện xấu hổ này cho cha mình biết hay không nữa.
- Con sang Nga đi.
- Cha... Cha nói gì vậy? Tại sao lại cho con sang Nga?
- Vậy con muốn đứa bé bị Lương Mục Phàm bắt đi sao? Con không có công việc, không có thu nhập, nếu như Lương Mục Phàm biết được con đang mang thai thì nó sẽ tha cho con sao? Con có muốn mất đứa bé không?
Đỗ Khánh Huyền ngạc nhiên và xúc động, hóa ra chuyện cô mang thai cả nhà đều đã đoán được, họ cũng đã chấp nhận chứ không phải là phản đối mà buộc cô phải phá thai. Cha nói đúng, cô không muốn con mình bị bắt đi, hơn nữa ở nước ngoài môi trường sẽ tốt hơn ở đây, cô sẽ cố gắng chứng minh cho thế giới này biết, mẹ đơn thân cũng sẽ chăm sóc và nuôi dạy con mình tốt.
- Vâng, con sẽ sang Nga. Cha sắp xếp cho con nhé?
- Được, cha sẽ sắp xếp ổn thỏa ở bên đó, sau đó sẽ đưa con ra nước ngoài.
Đỗ Khánh Huyền gật đầu, cô nhìn cha mỉm cười, ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, đứa con gái ngốc này đúng là khiến cho người khác không khỏi lo lắng, nếu như nó có một chút mưu trí của Mộc Cát thì ông cũng đỡ phải lo hơn rồi. Chỉ mong sau khi rời khỏi mảng đất Minh Thành này thì nó sẽ có hạnh phúc, ông không trông mong nó sẽ tìm được một người chồng giàu sang, phú quý hay hoàn mỹ soái ca gì cả, cả cuộc đời của ông chỉ mong con gái có thể tìm được một người yêu thương nó thật lòng là đủ rồi.
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Lương gia và Đỗ gia cực kỳ căng thẳng, những phi vụ làm ăn giữa hai gia đình cũng không còn thoải mái như trước, Đỗ Hoành Dương ở thương trường là một người có địa vị, có tiếng nói riêng, sau việc Đỗ Khánh Huyền và Lương Mục Phàm ly hôn thì thành kiến giữa cậu và anh càng lớn hơn. Những việc làm ăn riêng đều quản lý một cách chặt chẽ, càng lúc càng khiến cho Lương Thị phải lao đao, hao tâm khổ sức về nó.
Ba ngày tiếp theo, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, Đỗ Khánh Huyền cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để tiếp nhận một môi trường mới, buổi chiều ngày hôm đó, cô bước lên chiếc máy bay đã định sẵn cuộc đời mình. Từ nay về sau, cô sẽ buông bỏ quá khứ, chuẩn bị một tâm trạng thoải mái để chào đón tương lai tươi sáng trước mắt, đưa tay khẽ xoa xoa bụng mình, nói nhỏ:
- Bé cưng, mẹ con mình cùng nhau cố gắng nhé.
Chiếc máy bay bắt đầu cất cánh, khói do nhiên liệu được xả ra, tựa như là mọi ưu phiền của cô, tất cả... Tất cả đều được xả ra và tan biến giữa không trung, mọi thứ đều được ông trời sắp xếp cả rồi. Yêu nhau, vợ chồng hay con cái đều là do duyên nợ, nếu cô và anh đã không có nợ, thì cứ xem như nó là một cái duyên. Cái duyên gặp nhau, ở bên nhau, không dài nhưng cũng đủ thỏa mãn.
Sau hơn nửa ngày bay thì chiếc máy bay của cô cũng đã hạ cánh an toàn tại sân bay quốc tế Sheremetyevo (thủ đô Moscow).1
Đến nơi, Đỗ Khánh Huyền liền báo bình an cho gia đình, sau đó là check in một tấm ảnh tại sân bay, với dòng trạng thái.
[Xin chào Russia, tương lai của tôi]
Rất nhanh thì dòng trạng thái của cô đã có người xem và có một bình luận nhanh nhất, không ai khác chính là Lương Mục Phàm.
Mục Phàm: [Em đi nước ngoài? Sao không báo anh một tiếng?]
Đọc xong bình luận, thì cô cũng khóa bình luận, xóa liên lạc với Lương Mục Phàm, cô muốn cắt đứt hoàn toàn với anh, bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống bình yên của cô và bé cưng.
- CỐ LÊN!