Tháng trước một mình Lương Lực Cường làm loạn cũng đủ khiến cho ông ấy đau đầu rồi, bây giờ lại đi vào vết xe đổ ngày đó thì liệu sau cuộc hôn nhân này con gái của ông có được hạnh phúc không?
Hiển nhiên khi Lộ Sa không xuất hiện thì hôn lễ được diễn ra vô cùng suôn sẻ, sau khi Hoàng Tân Tuệ được đưa lên phòng tân hôn thì Lương Mục Phàm vẫn phải ngồi lại để uống rượu mừng cùng mọi người. Khi anh nhìn thấy Đỗ Khánh Huyền và Andrey đang đứng nói chuyện với nhau thì bất giác trong tâm lại thấy không thoải mái, rõ ràng từ đầu anh nói sẽ không có tình cảm với Đỗ Khánh Huyền, dù là một năm hay mười năm thì anh vẫn một lòng một dạ với Trình Mộc Cát... Nhưng tại sao, khi nhìn thấy cô sánh đôi cùng người đàn ông khác anh lại thấy ghen tuông như vậy chứ? Nhưng bây giờ anh lấy cái tư cách gì mà ghen tuông?
Mối quan hệ hiện tại của anh và cô chỉ là mối quan hệ bạn bè cũ, anh em tốt với nhau thì anh ghen cái gì. Lúc này, Hoàng Hiệu thấy con rể đang mất tập trung, ông ta liền ho khan một tiếng để kéo Lương Mục Phàm vào hiện tại. Anh cũng bị tiếng ho của cha vợ làm cho giật mình, giống như đã làm chuyện gì xấu bị phát hiện, Hoàng Hiệu ghé vào tai của Lương Mục Phàm nói:
- Cẩn thận cách hành xử của cậu, nếu cậu còn khiến Tân Tuệ buồn dù chỉ một chút thì Lương thị sẽ không xong đâu!
- Con biết rồi... Cha.
Hôn lễ kết thúc với những bài báo tốn nhiều giấy mực, một bên nói Lương Mục Phàm là một tên đàn ông bán váy phụ nữ, dựa vào Đỗ Khánh Huyền không đủ bây giờ còn bám lấy Hoàng Tân Tuệ không buông, chẳng những thế mà có người còn nói khó nghe hơn... Họ nói, Lương gia suy bại trong tay của Lương Mục Phàm rồi, một thằng con trai bất tài, vô dụng cộng với một đứa con gái không ra gì như Lương Thoại Di, Lương gia sắp sụp đổ rồi.
Hoàng Tân Tuệ làm sao có thể nhẫn nhịn trước những lời ra tiếng vào đối với chồng và nhà chồng, cô liền cầu cứu sự giúp đỡ của cha mình. Hoàng Hiệu vừa lên tiếng thì các bài báo trắng đen lẫn lộn kia không biết là từ khi nào đã bị đánh bay mất.
Trong bữa ăn, thần sắc của Lương Mục Phàm hoàn toàn không thể tập trung được. Các hạng mục dự án của Lương thị bắt đầu ít dần rồi mất hút, các đối tác làm ăn lâu năm cũng cong chân mà chạy, số cổ phiếu của Lương thị tụt dốc không phanh, bán ra cũng chẳng ai thèm mua vào. Lương Mục Phàm thật sự suy sụp rồi, chẳng lẽ công sức bao nhiêu năm của cha anh lại bị hủy hoại đơn giản như vậy sao? Bây giờ Hoàng Tân Tuệ đã là người của Lương gia, cho dù sống hay chết thì cô ấy cũng nhất quyết cầu xin cha mình cứu lấy Lương thị.
Sau sự việc hôn lễ bị trì hoãn, con gái bị con rể bỏ rơi ở tiệc cưới để đi cứu con riêng của vợ trước cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Hoàng thị. Nhưng mà dù sao con gái cũng là đên lên tiếng thì chẳng lẽ người làm cha như ông không giúp đỡ con rể được một chút.
Cũng may, cũng may ở bên cạnh Lương Mục Phàm vẫn còn một trợ thủ đắc lực là Huỳnh Lý, bao nhiêu công việc đều được hai người chia nhau ra gánh vác tất cả, sau khi Lương thị đã tạm thời ổn định, thì Hoàng Hiệu nói:
- Vợ chồng hai đứa không lên kế hoạch đi du lịch trăng mật sao?
- Cha à, tình hình công ty vẫn chưa hoàn toàn ổn... Con...
- Nhưng nhị cái gì nữa chứ, nhanh đi du lịch trăng mật đi, tranh thủ cho ba một thằng cháu ngoại kháu khỉnh, con cũng ba mươi rồi chứ còn nhỏ nhắn gì đâu.
Hoàng Tân Tuệ hiểu ý của cha mình, nhưng nếu cô nguyện mà anh đồng ý thì cũng như không. Lương Thị là tâm huyết cả đời của Lương Lực Cường và Lương Mục Phàm, bây giờ công ty vẫn chưa hoàn toàn ổn định làm sao anh có thể yên tâm đi hưởng tuần trăng mật chứ, nhưng dù sao thì Hoàng Hiệu cũng đã ngỏ ý thì có lẽ ông ấy đã muốn anh đưa con gái của ông ây đi chơi. Nếu như anh cứ từ chối thì cũng không phải là cách, thôi thì cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.
Nhận được sự đồng ý của Lương Mục Phàm thì Hoàng Tân Tuệ đã rất vui, cô rất hào hứng sắp xếp những buổi hẹn hò lãng mạn, nhưng bữa tiệc sang trọng nhưng không kém phần lung linh dưới ánh nến, bao nhiêu kế hoạch đều vạch ra trong đầu cô. Nhưng Lương Mục Phàm lại lạnh lùng tạt thẳng vào mặt cô một gáo nước lạnh, anh nói:
- Tôi đưa cô đi chơi nhưng tôi không hứa sẽ đi chơi cùng cô.
Và đúng như vậy, sau khi đến nơi trăng mật thì Lương Mục Phàm vẫn luôn ở trong phòng hai mươi tư trên bảy để làm việc, Hoàng Tân Tuệ cũng không muốn làm khó anh nên cũng chẳng đòi hỏi gì. Tuy nhiên, người trong cuộc có thể thấy bình thường, chứ người ngoài cuộc như Huỳnh Lý đã thấy ấm ức thay cho chủ tịch phu nhân rồi.
Cậu ấy liền nói:
- Tôi đưa cô đi chơi nhé?