• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong suốt buổi tiệc ngày hôm nay, ánh mắt của Lương Mục Phàm vẫn không thể nào rời khỏi được cô, một người con gái dịu dàng, nhẹ nhàng, tinh tế mà còn vô cùng xinh đẹp. Mái tóc ngang vai được cô điểm xuyến bằng một chiếc nơ màu trắng ngà, cùng tone với chiếc váy dạ hội dài đến gối. Tuy thiết kế đơn giản nhưng lại tôn lên được nước da trắng cùng thân hình nuột nà kia, Lương Mục Phàm đã hoàn toàn bị đắm chìm vào nó.



Andrey cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm vào bạn gái của Lương Mục Phàm, anh cũng có chút không thoải mái. Nhưng Lương Mục Phàm lại không biết rằng, đang có rất nhiều ánh mắt khác đang nhìn chằm vào Hoàng Tân Tuệ.



Khi bạn nhìn người phụ nữ của người khác thì cũng sẽ có người khác nhìn vào người phụ nữ của bạn. Đó là quy luật hết sức bình thường, Andrey cũng không lấy làm ngạc nhiên, vì ở hội trường đông đúc này cũng không phải chỉ có duy nhất một mình Lương Mục Phàm nhìn Đỗ Khánh Huyền của anh. Nhưng anh biết rằng cho dù bên ngoài cám dỗ bao nhiêu, xa hoa bao nhiêu thì Khánh Huyền vẫn sẽ chọn anh thôi.



Nắm lấy tay của Andrey, Đỗ Khánh Huyền mới cảm thấy sự an toàn. Trước kia ở bên cạnh Lương Mục Phàm cô chưa từng cảm nhận được sự an toàn đến từ anh, lúc nào anh cũng cố gắng né tránh tiếp xúc thân mật với cô, nghĩ đến chuyện quá khứ mà Đỗ Khánh Huyền chỉ biết cười nhạt một tiếng, đúng là trò đùa mà.



Khi anh đang không chú ý đến mọi chuyện xung quanh thì Hoàng Tân Tuệ đi đến, gương mặt có chút khó xử nhìn anh, nói:



- Mục Phàm... Cha em không nghe em nói. Anh...



Đang nói giữa chừng thì Hoàng Tân Tuệ ngước mắt nhìn anh, nhưng dường như anh không tập trung vào câu chuyện mà cô đang nói, nên anh chẳng có phản ứng gì. Nhìn theo hướng ánh mắt của anh thì Hoàng Tân Tuệ nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của Đỗ Khánh Huyền, hóa ra anh ấy đang nhìn người con gái anh ấy yêu. Cảm xúc bây giờ của Hoàng Tân Tuệ thật sự rất khó tả, có chút đau lòng, có chút buồn cười... Cô đau lòng là vì từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt si mê như vậy. Cô buồn cười là vì bản thân lại biến thành con ngốc vì anh, vì tình yêu mù quáng này.



- Mục Phàm... Mục Phàm...



Hoàng Tân Tuệ lay lay người anh, lúc này Lương Mục Phàm mới bừng tỉnh, anh nhìn cô rồi hỏi:



- Em gọi anh sao?



- Em nói chuyện với anh nãy giờ mà anh nghĩ gì vậy?



- Anh... Anh đang nghĩ đến dự án mới của công ty thôi.



Hoàng Tân Tuệ mỉm cười, ánh mắt của của Lương Mục Phàm đang láo liên. Mỗi lần anh ấy nói dối thì ánh mắt của anh ấy đều không tập trung vào một điểm, càng không dám nhìn thẳng vào mắt của cô. Biết rõ người đàn ông này đang nói dối nhưng Hoàng Tân Tuệ cũng tự mình dối mình rằng anh ấy đang nói thật. Càng nói thì Hoàng Tân Tuệ càng cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, chuyện hoang đường như vậy mà cô cũng ép bản thân tin được.



- Em nói là... Cha em không nghe em nói, ông ấy vẫn muốn công bố rõ ràng trên báo.



- Em nói ông ta, nếu ông ta muốn công bố thì chúng ta hủy hôn!



Nói xong thì Lương Mục Phàm rời khỏi đó. Còn Hoàng Tân Tuệ thì như bị một mũi tên vô hình bắn vào trái tim, một tiếng *Xoảng* ở sâu tận bên trong, trái tim cô hoàn toàn vỡ vụn rồi... Chỉ vì chuyện công bố hay không công bố mà anh lại nói lời hủy hôn với cô?



Chẳng lẽ mối hôn sự này, ngay từ đầu anh đã muốn hủy bỏ, anh chỉ đang chờ đợi lý do thích hợp thôi sao? Nhưng mà... Khi Lương Mục Phàm đi được vài bước thì Hoàng Tân Tuệ đã chạy theo anh, nắm chặt lấy tay anh, nói:



- Được, được... Em sẽ nói với cha em, anh đừng tức giận, đừng rời khỏi đây, nha?



Vũ Thiên Ái và Daniil đứng cách đó không xa nên đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người. Thiên Ái lắc đầu, tại sao lại phải khổ sở như vậy nhỉ? Hoàng Tân Tuệ vốn dĩ có thể gả cho người tốt hơn Lương Mục Phàm gấp trăm lần kia mà, tại sao cô gái ngốc này lại đồng ý hạ mình chỉ vì một tên ngu dốt này. Tình yêu đúng là mù quáng quá rồi.



Daniil thấy vợ sắp cưới của mình nghi ngờ nhân sinh liền nắm lấy tay của cô ấy, nói:



- Em đang nghĩ gì vậy?



- Em đang nghĩ tại sao trên thế giới này vẫn còn một người con gái vì yêu mà ngu muội thế. Nếu em mà là mẹ của Hoàng Tân Tuệ thì em sẽ đánh cô ấy một trận cho tỉnh táo lên.



- Nếu em là mẹ của Hoàng Tân Tuệ thì em là vợ của Hoàng Hiệu đấy.



- Xin lỗi, chê! Em rất chê nhé.



Daniil bật cười, anh dịu dàng hôn nhẹ lên bàn tay của vợ sắp cưới, nói:



- Có chê anh không?



Vũ Thiên Ái không muốn trả lời. Cô đi đế bên cạnh của Đỗ Khánh Huyền, bỏ luôn cái tên Daniil sến sẩm kia một bên.



Buổi tiệc mừng thọ của Hoàng Hiệu cứ thế mà tiếp tục, những tiết mục bắt đầu ít dần rồi đến chuyên mục hát chúc mừng, rồi cắt bánh kem, cũng như là tặng quà mừng thọ. Khi này thì Hoàng Hiệu mới nhìn Lương Mục Phàm và Đỗ Khánh Huyền nói:



- Nhân ngày vui này thì lão đây cũng muốn công bố một tin vui.



Cả hội trường cũng im thin thít để nghe lão ta nói gì, đương nhiên thì Đỗ Khánh Huyền cũng không ngoại lệ.



- Con gái tôi, là sợ sắp cưới của Lương tổng Lương Mục Phàm... Hiện tại hai đứa nó đã sắp đính hôn nên việc có con là chuyện sớm muộn, bây giờ thì con gái tôi đang mang thai con của Mục Phàm. Hi vọng mọi người có thể chúc phúc tụi nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK