Nhưng cho dù người ngoài có dèm pha, lời nói của họ có cay nghiệt thế nào thì Nhạc Hoài Thương vẫn chọn bỏ qua, nhẹ nhàng an ủi con gái. Điều mà bà ấy lo lắng chính là nhà Morozov, nếu như nhà bên đó thấy tình hình này không ổn thì liệu họ có bắt Andrey chia tay với Khánh Huyền của bà mà kết hôn với cô gái gì tên là Iris không nhỉ?
Chỉ cần nghĩ đến thôi mà Nhạc Hoài Thương đã thấy chắc chắn con gái của bà sẽ đau lòng chết mất. Nhưng có lẽ là do họ nghĩ nhiều rồi, từ sau khi những bài báo kia được phát tán thì cô hay Andrey đều chưa nhận được cuộc gọi khẩn cấp nào của ông bà Morozov... Chẳng lẽ tin tức vẫn chưa tới đó, hay là họ vẫn chưa tiếp nhận được thông tin mới nhất.
Andrey lấy hết dũng khí gọi điện cho cha mẹ mình, anh muốn thu thật mọi chuyện. Nhưng lúc mẹ anh vừa nhận máy thì bà ấy đã tìm Đỗ Khánh Huyền, nhẹ nhàng nở một nụ cười nói:
- [Cháu có ổn không?]
- Dạ? Vâng... Cháu ổn ạ. Cô chú có khỏe không ạ?
- [Cô chú vẫn khỏe. Cô chú cũng thấy đoạn clip ở bờ biển rồi, hôm đó cháu làm vậy rất đúng. Nếu như hôm đó cháu vẫn không nói ra sự thật thì có thể Irina đã bị chính ông nội ruột của mình làm hại rồi]
Đỗ Khánh Huyền trong đầu bắt đầu ong ong rồi đấy, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ông bà Morozov chẳng những không tức giận mà còn khen cô rất giỏi? Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Hiển nhiên người không hiểu chuyện gì cũng không phải chỉ có một mình Đỗ Khánh Huyền, mà ngay cả Andrey cũng ngây ngốc nhìn cha mẹ mình, đột nhiên lúc đó mẹ anh lại nói:
- [Tìm được ngày tốt chưa?]
- Ngày tốt? Làm gì vậy mẹ?
Bà Morozov nhíu mày nhìn con trai, sau đó quát lên nói là người Châu Á tín niệm ngày lành tháng tốt rất cao, nếu như muốn hỏi cưới, muốn xông đất xông nhà, muốn làm ăn phát đạt,... Tất cả đều phải xem tử vi và số mệnh, còn xem ngày lành tháng tốt nữa. Nhưng những gì mà bà Morozov nói ra thì Andrey vẫn còn chưa loading kịp...
Ý... Ý của mẹ là...
- [Mẹ đồng ý cho hai đứa kết hôn. Cả cha con cũng không phản đối]
Lúc nghe tin này thì Đỗ Khánh Huyền đã ngạc nhiên đến mức suýt rơi nước mắt, nhưng mẹ của anh nói tiếp.
- [Tuy nhiên thì...]
Hai trái tim đang vui mừng rộn rã lại bắt đầu sợ hãi, đập một cách loạn nhịp, chẳng lẽ bà ấy định đồng ý cho anh kết hôn nhưng sẽ từ mặt người con như anh sao? Lúc này, ông Morozov mới tới mắt khỏi tờ báo, nhìn vào camera điện thoại, nói:
- [Sau khi kết hôn thì hai đứa phải nhanh sinh thêm cho hai ông bà này một đứa cháu nghe chưa!]
Andrey liền vui mừng mà không thể kiểm soát được mình, anh liền ôm lấy Đỗ Khánh Huyền hạnh phúc. Cái cảm giác lâng lâng này là lần đầu tiên anh có cảm giác ấy, đột nhiên bây giờ anh lại muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ.
Nhưng mà trong không khí hạnh phúc như thế này thì Đỗ Khánh Huyền có chút suy tư, sau đó cô nói:
- [Hôn lễ có thể chậm lại không ạ? Hai tháng nữa là chị Thiên Ái kết hôn, cháu đã hứa sẽ set up hôn lễ cho chị ấy]
Ông bà Morozov nhìn nhau, sau đó cũng mỉm cười nói:
- [Được!]
Lúc này Đỗ Khánh Huyền mới hoàn toàn buông bỏ được tảng đá ở trong lòng, cô thở phào một tiếng nhẹ nhõm hết cả người. Sau khi ông bà Morozov tắt máy thì Andrey đã nhào đến ôm chặt lấy bạn gái của mình, hạnh phúc vỡ òa đã không thể nào che giấu được. Hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất đời của anh.
- Chúng ta sắp được kết hôn rồi... Chúng ta... Chúng ta sắp kết hôn rồi... Cha mẹ đã đồng ý cho chúng ta kết hôn rồi.
Đỗ Khánh Huyền nhìn thấy Andrey kích động như vậy cũng chỉ biết cười trừ, cô không nghĩ đến một người đàn ông đỉnh đạc, điềm tĩnh như Andrey cũng có một bộ mặt hiếu động và tinh nghịch này. Lúc này Đỗ Hoành Dương và Trình Mộc Cát vừa mới từ ở Trình gia về, thấy anh hai về thì Andrey liền không giấu được sự phấn khích mà chạy đến khiêu vũ với anh hai, nói:
- Cha mẹ em đồng ý để em và Huyền Nhi kết hôn rồi.
Đỗ Hoành Dương nhìn sang em gái, nhận được cái gật đầu thì hai vợ chồng anh mới nhẹ nhàng mỉm cười, đi một vòng rồi thì dù có thế nào cũng sẽ về với nhau. Nhưng lúc này Đỗ Hoành Dương lại vỗ vỗ vai của Andrey, cảm giác có gì đó... Đồng cảm.
Đỗ Hoành Dương định nói gì đó nhưng lại thôi, anh chỉ lắc đầu rồi thở dài một tiếng. Cái hình ảnh lắc đầu rồi còn thở đai không nói gì thật sự rất đáng để suy ngẫm. Lúc đi lên phòng, Trình Mộc Cát hỏi nhỏ:
- Anh lắc cái gì vậy?
- Lại có thêm một con thỏ rơi vào hang sói.
- Ý anh là sao?
- Thì em rể tương lai đấy. Cứ nghĩ vớ phải cừu hóa ra là sói đội lốt cừu. Đúng là tội lỗi...
Đỗ Khánh Huyền nghe được câu này kiểu: "... " Anh làm anh hai tui hơi lâu rồi đó.