- Được rồi, cha ra ngoài. Con nghỉ ngơi đi.
Hoàng Hiệu cũng không quên căn dặn Huỳnh Lý giúp đỡ cô một chút, nhận lời thì làm theo đó điều hiển nhiên. Khi nhìn thấy bóng lưng của Hoàng Hiệu rời khỏi thì Huỳnh Lý cũng có chút thấy khó xử, ông ấy thật ra không phải vì lợi ích của bản thân mà chỉ là vì quá yêu thương con gái mà thôi.
- Hoàng tiểu thư, cho dù cô có tức giận đến đâu thì cũng không nên nói chuyện với cha mình như vậy... Ông ấy thật ra cũng chỉ là quá thương cô thôi.
- Tôi biết rồi. Trời cũng đã muộn, anh về đi.
- Hoàng lão gia nhờ tôi chăm sóc cô, chân cô cũng không tiện. Hôm nay tôi sẽ ở đây, sáng mai tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện rồi mới về nhà. Dù sao ngày mai tôi cũng xin nghỉ rồi.
Hoàng Tân Tuệ cứ liên tục nói không sao và bảo Huỳnh Lý về đi, nhưng anh là người có trách nhiệm với lời hứa của mình, anh đã hứa với Hoàng lão gia rằng sẽ chăm sóc cô thật tốt thì anh cũng sẽ hoàn thành được chuyện đó. Nếu không thì anh sẽ thấy cắn rứt lương tâm, đến đây Hoàng Tân Tuệ cũng không biết nên gọi người đàn ông này là ngốc hay thật thà nữa, cô cũng mặc kệ anh ta rồi nằm xuống giường.
Tuy nhiên thì Huỳnh Lý cũng là khách, không thể nào mà bỏ anh nằm ở dưới sàn nhà được, nên Hoàng Tân Tuệ lại phải ngồi bật dậy, gọi người lấy chăn, gối cho anh, sau đó nói:
- Nếu anh không phiền thì ngủ ở sofa đó nhé. Còn nếu bất tiện quá thì tôi sẽ bảo người làm dọn phòng khách cho anh.
- Không sao, ở đây là được rồi. Hoàng tiểu thư, chúc cô ngủ ngon.
Hoàng Tân Tuệ có chút giật mình, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô ngủ cùng phòng với nam nhân khác mà không phải Lương Mục Phàm. Cũng là lần đầu tiên cô nghe được hai chữ "Ngủ ngon" từ một nam nhân không phải chồng sắp cưới, cảm xúc bây giờ của cô rất rối bời... Cô đang sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà rung động với Huỳnh Lý.
Từ cách anh ấy quan tâm, chăm sóc, cho đến thái độ rất dịu dàng, hoàn toàn không giống với một người làm công đối với bà chủ của mình. Nhưng cũng có thể là do cô quá nhạy cảm nên nghĩ linh tinh, vốn dĩ Huỳnh Lý chỉ xem cô là bạn tốt hoặc là bà chủ mà đối đãi. Nhưng... Cái cảm giác lạ này lại một lần nữa nhắc nhở cô rằng "Người đàn ông này rất an toàn".
Lắc đầu mạnh, Hoàng Tân Tuệ cố gắng gạt bỏ hình bóng của Huỳnh Lý cũng như Lương Mục Phàm ra khỏi tâm trí, bây giờ cô chỉ muốn trời nhanh sáng để cô đến bệnh viện và rời khỏi Huỳnh Lý thôi.
Sáng hôm sau, Hoàng Tân Tuệ đã thức dậy từ sáng sớm, cô cũng cố gắng tự chuẩn bị mọi thứ. Có lẽ hôm qua Huỳnh Lý lạ chỗ nên ngủ muộn, đến bây giờ vẫn chưa thấy có dấu hiệu tỉnh giấc. Hoàng Tân Tuệ cũng không muốn làm phiền người ngoài liền có ý định gọi điện cho Mục Phàm.
Nghĩ là làm, Hoàng Tân Tuệ gọi cho Lương Mục Phàm... Nhưng mà... Cuộc gọi đầu tiên, máy bận.
Cuộc gọi thứ hai... Không liên lạc được.
Cuộc gọi thứ ba... Máy bận, chuyển vào hộp thư thoại.
Hoàng Tân Tuệ thật sự thấy bản thân quá đáng thương rồi. Có lẽ ở trong mắt của Lương Mục Phàm cô chính là hạng phụ nữ tâm cơ, xảo quyệt, đầy toan tính... Chỉ vì một danh phận mà ném cả danh dự cũng như trinh tiết của bản thân, có lẽ vì lý do này mà anh không nghe máy.
Hoàng Tân Tuệ thở dài. Lúc này, Huỳnh Lý cũng chậm chạp mở mắt, nhìn thấy cô đã chuẩn bị sẵn sàng liền bật người dậy. Tân Tuệ nhìn thấy liền bật cười, nói:
- Anh cứ từ từ. Tôi chuẩn bị xong cho anh ở nhà vệ sinh rồi đấy. Vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa thay đồ đưa tôi đến bệnh viện.
Huỳnh Lý cũng ngơ ngác gật đầu.
Mười lăm phút sau, Huỳnh Lý bước ra với chiếc áo Polo đơn giản và chiếc quần tây đen. Anh nhìn lại bản thân có chút thoải mái liền gật đầu, thấy Huỳnh Lý mặc vừa như in quần áo mà mình chọn cho Lương Mục Phàm thì cô cũng có chút buồn, có chút vui. Lúc này Huỳnh Lý mới nói:
- Bộ quần áo này là cô mua cho chủ tịch à?
- Ừ... Nhưng anh ấy không nhận.
- Đúng rồi, chủ tịch không thích áo Polo.
- Không... Là do tôi tặng nên anh ấy không thích.
Huỳnh Lý im bặt, thấy Hoàng Tân Tuệ ủ dột như vậy thì anh cũng không vui vẻ mấy, bước đến đỡ Hoàng Tân Tuệ xuống dưới nhà. Vừa nhìn thấy Hoàng Hiệu thì cô ấy đã chán ghét né mặt sang hướng khác, Hoàng Hiệu cũng thở dài, rồi lên tiếng:
- Cha xin lỗi.
Nhưng lời xin lỗi của ông ấy hoàn toàn không được con gái chấp nhận, cô ấy vẫn còn giận dỗi nhiều lắm. Huỳnh Lý thấy tình hình không ổn lắm liền nhìn Hoàng lão gia, nói:
- Hoàng tổng, tôi đưa tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra, ông đừng lo lắng. Sau khi kiểm tra xong tôi sẽ đem cô ấy về an toàn ạ.
Nhận được cái gật đầu của Hoàng Hiệu thì Huỳnh Lý mới an tâm mang con gái của ông ấy đi. Vừa bước chân ra khỏi nhà thì Hoàng Tân Tuệ nhìn anh, nói:
- Anh có gọi được cho anh Mục Phàm không?
- Để tôi đưa cô vào xe rồi xe đưa điện thoại cho cô gọi thử xem sao.