- Cho tôi mượn điện thoại đi.
Lúc này Huỳnh Lý tiện tay đưa điện thoại cho cô, Hoàng Tân Tuệ có chút ngạc nhiên về người nam nhân này, hình như con người của anh rất tin người, cô chỉ nói như vậy thôi mà anh đã tin tưởng đưa điện thoại cho cô cầm mà không suy nghĩ chút nào. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Huỳnh Lý nhìn sang Hoàng Tân Tuệ nói:
- Tôi lưu số của chủ tịch là Phàm ca, cô xem cho kĩ nhé.
- Xem ra tình cảm giữa anh và Mục Phàm rất tốt.
Huỳnh Lý cười, hình như đúng là như vậy. Từ trước đến giờ anh đi làm cũng nhiều nơi rồi nhưng chưa có một ông chủ nào đối xử với anh tốt như vậy, Lương Mục Phàm xem anh là người thân trong gia đình thì anh cũng xem anh ấy là anh trai, hết lòng vì Lương Thị. Nhưng tại sao anh lại có cảm giác Hoàng tiểu thư đang ghen tị với một nhân viên quèn như anh nhỉ?
Con người của Lương Mục Phàm đối với nhân viên đã tốt thì chắc hẳn đối với bạn gái hay vợ con còn tốt hơn gấp trăm lần, nhưng tại sao nhìn Hoàng Tân Tuệ thì anh không thấy điều hạnh phúc đó xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp cô, thay vào đó là nụ cười nhạt đầy bất lực.
- Hoàng tiểu thư và Chủ tịch cãi nhau sao?
Thấy gương mặt của Hoàng Tân Tuệ tối sầm, chắc hẳn anh đoán đúng rồi. Nhưng một tên thẳng nam hai mươi tám năm nay còn chưa biết nắm tay gái là gì làm sao biết cách an ủi phụ nữ chứ. Anh nhìn vào điện thoại của mình, thấy cô đã tìm thấy số điện thoại của Lương Mục Phàm rồi... Nhưng cô ấy vẫn không gọi, chắc hẳn hai người đã căng thẳng lắm.
Để đá đi bầu không khí căn thẳng này thì Huỳnh Lý nói:
- Cô... Cô đừng nghĩ nhiều mà, cặp đôi yêu nhau thì cãi nhau là chuyện bình thường. Cặp đôi nào không cãi nhau mới là chuyện lạ đấy.
- Tôi và anh ấy không tính là cặp đôi.
Câu nói của Hoàng Tân Tuệ khiến cho Huỳnh Lý hoang mang, "không tính là cặp đôi" thì hai người họ là gì? Trong khi họ đã sắp sửa kết hôn với nhau rồi. Cô nhìn thái độ này của Huỳnh Lý cũng chỉ biết cười gượng, nói:
- Là vì Lương Thị nên anh ấy mới đồng ý kết hôn với tôi. Giữa tôi và anh ấy chưa hề có khái niệm yêu đương... Nên không thể tính là cặp đôi... Cãi nhau sao? Anh ấy còn chẳng buồn cãi với tôi.
Dừng một chút, nước mắt của Hoàng Tân Tuệ đã lăn dài trên gương mặt, thấy cô như vậy thì Huỳnh Lý cũng luống cuống không biết nên làm gì tiếp theo, anh chỉ biết đưa khăn giấy cho cô, nói:
- Cô... Cô đừng khóc, tôi sống hai mươi tám năm còn chưa biết nắm tay con gái là gì, nên là... nên là tôi không biết dỗ con gái đâu đó nha.
Câu nói này của Huỳnh Lý làm cho Hoàng Tân Tuệ bật cười, cầm khăn giấy lau đi những giọt nước mắt của mình, mỉm cười nhìn anh, đáp:
- Cô gái nào đồng ý làm bạn gái của anh chắc là hạnh phúc lắm...
- À ừ.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý thì Hoàng Tân Tuệ cũng quyết định gọi cho Lương Mục Phàm, vốn dĩ cô đã định sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý rằng anh sẽ không bắt máy đâu. Nhưng tiếng chuông chỉ vừa đổ đến lần thứ hai thì ở đầu dây bên kia đã bắt máy rồi.
Vọng từ đầu dây bên kia đến là giọng nói trầm ấm của Lương Mục Phàm.
- [Tiểu Lý, có chuyện gì sao? Tôi tưởng cậu đã xin nghỉ rồi.]
Hoàng Tân Tuệ hoàn toàn bị cứng đờ, hóa ra không phải là vì anh bận nên không nghe cuộc gọi của cô, mà là do anh không muốn nghe.
- [Alo? Tiểu Lý, cậu có ở đó không?]
- Là em... Hoàng Tân Tuệ, chứ không phải trợ lý Huỳnh.
Lương Mục Phàm chắc hẳn đã có chút ngạc nhiên khi nghe giọng của Hoàng Tân Tuệ, nhưng sau đó anh lại lạnh nhạt hỏi:
- [Cô tìm tôi làm gì?]
- Tại sao em gọi cho anh, anh lại không bắt máy?
- [Tôi không muốn nói chuyện với cô!]
Một tiếng *Đoàng* lớn, bao nhiêu hi vọng của cô điều bị lời nói này làm cho vỡ vụn. Lúc này âm vực của Lương Mục Phàm hoàn toàn bày ra vẻ rất chán ghét, không có chút hơi ấm nào cả.
- [Câu trả lời này cô đã hài lòng chưa? Hoàng Tân Tuệ, tôi từng nghĩ cô và cha cô khác nhau... Nhưng hóa ra cô và ông ta vẫn giống nhau về tính cách, đúng là cha nào con nấy!]
- Em...
- [Nếu không còn gì nữa thì từ nay về sau cô đừng làm phiền tôi. Một lần nữa tôi nhắc cho cô nhớ, chúng ta sẽ hủy hôn! Bất cứ giá nào tôi cũng sẽ hủy bỏ hôn lễ này! Chào cô.]
Nói xong, không để Hoàng Tân Tuệ nói thêm lời nào nữa thì anh đã tắt máy rồi, cô cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào cho thỏa đáng... Vốn dĩ cuộc sống của cô đang diễn ra rất tốt đẹp... Tại sao bây giờ mọi giấc mộng của cô điều bị đổ sông đổ biển cả rồi.
Huỳnh Lý cũng chỉ là người ngoài, anh cũng không nên xen quá nhiều vào mối tình của ông chủ. Nhưng nhìn Hoàng Tân Tuệ khóc lóc thương tâm như vậy, thì anh cũng không thể nào nhịn mà muốn giúp đỡ. Nhìn cô gái đơn thuần không biết gì cả, anh nói:
- Tôi sẽ lựa lời nói với chủ tịch một tiếng, Hoàng tiểu thư đừng lo lắng nhé.
Tân Tuệ lắc đầu, lần này có lẽ cô và cha đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh ấy rồi.
- Vô ích thôi.