Không được, cô tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, cho dù là có chết thì cô cũng không bao giờ để con mình bị bắt đi. Dù biết đó là ích kỷ, bé cưng cũng không được nhận tổ quy tông, lắc đầu chối bỏ, không được, cô không được phép mềm lòng, cho dù có hi sinh cả cái mạng này thì cô cũng nhất quyết không bao giờ buông bỏ con của mình.
Đang suy nghĩ, nên Đỗ Khánh Huyền cũng không để ý xung quanh, cô liền va vào một anh chàng người Nga, anh ta nhìn liền đỡ lấy cô, quan sát cô một lúc liền hỏi:
- Sorry, are you ok? (Xin lỗi, bạn không sao chứ?)1
- I'm OK! (Tôi ổn!)
Lúc này Đỗ Khánh Huyền có chút ngạc nhiên vì anh chàng này không nói tiếng Nga mà lại dùng tiếng Anh, chắc hẳn nhìn cô không giống với người Nga nên anh ấy mới giao tiếp bằng tiếng Anh để an toàn.
- You are a foreigner? (Bạn là người nước ngoài sao?)
- Yes.
Sau đó anh chàng này cũng tốt bụng mà đưa cô về nhà, sẵn tiện cũng để lại phương thức liên lạc. Sau đó thì cô cũng biết tên của chàng trai ấy là Andrey, năm nay vừa tròn hai mươi lăm, có cha mẹ đều là người Nga, nhưng họ lại gặp nhau ở Trác Thành, sinh anh ra ở Trác Thành, nên tiếng phổ thông của anh cũng có chút để dùng.
Lúc nghe sự tích về sự ra đời của Andrey cũng khiến cho Đỗ Khánh Huyền phải bật cười, cái này đúng là duyên số cả, hai con người đều cùng lớn lên ở đất nước Nga xinh đẹp, thế mà mãi không gặp nhau. Khi cả hai đi du lịch đến Trác Thành lại gặp nhau, yêu nhau rồi kết hôn, sinh con ở một đất xa lạ. Cô cũng không nghĩ lại có chuyện hi hữu như vậy xảy ra. Trác Thành, một thành phố sầm uất, xa hoa và lộng lẫy, đương nhiên đã là một Thành phố lớn thì nó còn đầy rẫy những cám dỗ nguy hiểm chết người, ấy thế mà vẫn có nhiều nên duyên ở thành phố này, đúng là chuyện lạ.
Từ khi quen biết Andrey thì cuộc sống nơi xứ lạ của Đỗ Khánh Huyền đã khá thoải mái hơn, cô cũng đi theo anh để học ngôn ngữ mới, Andrey cũng nhờ cô dạy lại tiếng phổ thông cho mình. Mỗi khi hai người họ đi riêng đều giao tiếp bằng tiếng phổ thông thay vì tiếng Nga.
Thân nhau là thế, nhưng cô vẫn chưa nói cho Andrey biết mình mang thai, cũng không biết là cô đang lo sợ cái, chắc là cô sợ anh sẽ nghĩ cô là loại con gái lẳng lơ, chưa chồng mà đã có thai ngoài ý muốn. Nhưng trái lại với suy nghĩ thiển cận của cô, khi Đỗ Khánh Huyền báo tin rằng mình đang mang thai thì sắc mặt của Andrey rất vui vẻ, anh ấy còn liên tục hỏi cô có muốn ăn gì hay không.
Có nhiều lúc Đỗ Khánh Huyền cũng không biết mình nên đối xử với anh như thế nào cho phù hợp, quan tâm, lo lắng và chăm sóc cô không khác gì một người chồng đang chăm vợ bầu cả. Ngay cả ngôi trường mà cô đang theo học cũng nghĩ tác giả của bào thai mà cô đang mang chính là Andrey, mặc dù cô đã giải thích rất nhiều lần nhưng họ vẫn nằng nặc cho rằng Andrey là chồng của cô.
- Andrey, sao anh không giải thích rõ ràng với họ. Anh còn chưa có bạn gái, bị hiểu lầm như vậy thì không hay đâu.
Trái lại với sự lo lắng của Khánh Huyền thì Andrey lại rất thông thả, nói:
- Anh không sợ người đời dị nghị, anh chỉ sợ em cảm thấy buồn. Maily, em có thể để anh làm cha... Cha đỡ đầu của con em được không?
Vì câu nói này mà từ đó đến khi cô sinh con, Andrey luôn ở bên dưới danh nghĩa là anh trai kết nghĩa của cô, là cha đỡ đầu của con gái cô.
Sau hơn chín tháng mười ngày, cuối cùng thì cũng đã đến lúc Đỗ Khánh Huyền lâm bồn, trải qua những con đau thập tử nhất sinh, gắng gồng hơn mười hai tiếng đồng thì cô cũng đã an toàn hạ sinh một tiểu công chúa vô cùng bụ bẫm, đáng yêu.
Tiểu công chúa của Đỗ Khánh Huyền được đặt dưới hai tên.
Một, là tên thật được viết trên giấy khai sinh chính là "Đỗ Tư Duệ"
Hai, là tên mà con bé dùng tại đất nước Nga xinh đẹp này, chính là "Irina", cộng với họ của Andrey, tên đầy đủ của cô bé là Irina Morozov.
Từ nay trở về sau, bé cưng và cô sẽ phải tự mình bước đi trên chính đôi chân của mình, cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là đã đặt một dấu chấm hết cho câu chuyện tình hơn mười năm mà cô dành cho Lương Mục Phàm, nhưng cô lại chẳng hề hay biết rằng, có một người nào đó luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô, có lẽ hắn ta chỉ cần thời gian chín muồi thì sẽ ra đòn quyết định. Nhưng người đó là ai thì không ai biết cả.
Sau một tháng ở cử dưới sự chăm sóc của Andrey và Vũ Thiên Ái thì sức khỏe của cô cũng đã bình phục được năm, sáu phần.
À, mọi người đang thắc mắc vì sao Vũ Thiên Ái lại ở đây đúng không? Trùng hợp, hôm mà Đỗ Khánh Huyền sang Nga thì Vũ Thiên Ái cũng có chuyến công tác tại đây, cô ấy đến đây để học cao học và xin vào một bệnh viện để thực tập làm bài báo cáo.
Nhưng có lẽ do duyên số, nên người theo dõi chu kỳ mang thai của Đỗ Khánh Huyền chính là Vũ Thiên Ái, từ một bác sĩ - một bệnh nhân, hai người họ lại thăng hạn thân thiết thành bạn thân. Hiển nhiên, người đỡ đẻ cho cô cũng chính là Thiên Ái và cũng không quá ngạc nhiên khi Thiên Ái chính là mẹ đỡ đầu của Irina - con gái cô.
- Maily, em định sẽ ở đây mãi sao? Hay em định mãi mãi không cho Lương Mục Phàm biết sự tồn tại của Irina?
- Giấu được đến đâu thì hay đến đó chị ạ, em hiện tại vẫn còn đang học, nếu bị Lương gia biết em mang cháu họ rời đi, họ sẽ kiện và giành quyền nuôi con. Em chưa có công việc, thu nhập không ổn định, tòa sẽ không phán quyền nuôi con cho em đâu.
Lúc này, Andrey mới lên tiếng:
- Trẻ con dưới hai mươi bốn tháng đa số người mẹ đều giành được quyền nuôi dưỡng.
- Chỉ là đa số, em muốn chắc chắn!
Andrey và Vũ Thiên Ái nhìn nhau, họ hiểu tâm trạng hiện tại của Khánh Huyền đang rất bất ổn, thứ nhất là cô đang lo lắng về vấn đề nuôi con, thứ hai là sau khi sinh cô rất dễ mắc phải bệnh trầm cảm sau sinh nếu như tâm trạng cô cứ liên tục không vui như vậy. Andrey cũng không an tâm để cô ở nhà một mình, nhưng Thiên Ái lại phải vào bệnh viện để trực đêm, nên cả anh và Thiên Ái đều phải thay phiên nhau ở đây để chăm sóc cô cùng bé cưng.1
Đêm đó, Irina cứ quấy khóc cả một đêm dài, khiến cho tâm trạng của Đỗ Khánh Huyền càng lúc càng trầm trọng, có rất nhiều lần cô có ý định sẽ giết chết con mình. Nhưng rất may đều được Andrey ngăn cản... Mãi đến sau này, khi tâm tính đã ổn hơn thì cô mới nhìn lại, Andrey thật sự là người đàn ông tốt, nếu như... Nếu như cô có thể buông bỏ đoạn tình cảm với Lương Mục Phàm thì hay biết mấy, có khi cô và Andrey sẽ có một kết cục viên mãn...
Nhưng mà...
Đó chỉ là nếu như.