Lão nhân tự xưng là Diêm Vương kia đứng thẳng người ho nhẹ một cái, xác nhận – Phải!
Hàn Băng Băng có cảm giác bị người ta lấy gậy đánh mạnh vào đầu một cái, choáng váng…
– Nói vậy là… – Nghĩ một lát, nàng tức giận hướng lão nhân gia mà quát lớn – Không thể nào! Ta chỉ là bị thiếp đi, sao có thể chết được?!
Nàng còn yêu đời lắm, nàng vẫn chưa muốn chết mà. Nàng còn chưa tung hoành khắp thiên hạ nữa, như thế nào mà lại đến nơi này chứ?
– Lão bá! Trò này đùa không vui chút nào – Hàn Băng Băng cười gượng – Có phải lão bá giở trò quỷ kế gì không?
– Nói loạn! Ta có nói là hai ngươi đã chết sao?! – Diêm Vương bực mình quát to, tiểu nha đầu này thực sự là làm loạn.
– Chưa chết?! – Thanh Tiểu Mỹ giờ mới có phản ứng, Hàn Băng Băng thì lập tức ngưng khóc.
Lão Diêm Vương bực dọc hít một hơi. Lão làm thế này cũng là vì muốn tốt cho họ thôi, lại còn không biết điều. Nhìn xem, nhìn xem… Đường đường là Diêm Vương quản lý Ma giới như lão bây giờ còn bị một a đầu còn chưa dứt sữa tra hỏi. Chuyện này truyền ra ngoài, thử hỏi mặt mũi của lão để đi đâu?!
– Nếu đã không phải là chết, sao hai chúng tôi lại ở đây?! – Thanh Tiểu Mỹ nghi vấn hỏi.
– Đúng! Đúng! – Hàn Băng Băng cũng gật đầu lia lịa – Còn nữa, hình dáng của chúng ta sao lại như vậy? Kia mới là nhân ảnh của ta.
Nhắc tới nguyên nhân, quả thực khiến lão Diêm Vương có chút bối rối, cặp mắt đen của lão đảo quanh – Hai ngươi chính là đến thời điểm phải trả lại thân phận cho nhau.
– Trả?!
– Phải! – Diêm Vương cố gắng nói chuyện một cách bình thường – Hai ngươi vào thời điểm đầu thai có chút trục trặc, dẫn tới tổng ký vong hồn nhầm lẫn… Dẫn tới việc các ngươi nhập nhầm thân xác.
Thấy cả hai nữ tử nhìn mình nghi hoặc không rõ là tin hay không tin, Diêm Vương hắng giọng một cái, nâng nhẹ cái bụng tròn nghiêm trang giải thích thêm – Nay ta cũng biết lỗi ở đâu, nên để hai người tráo trở lại.
Tráo trở lại? Nói như vậy…
– Vậy đó! – Diêm Vương vỗ tay bộp một cái – Vậy bây giờ tiến hành thôi.
– Tôi không đồng ý!
– Không thể được!
Hai tiếng phản bác khiến lão Diêm Vương giật mình, trong lòng thầm kêu khổ. Lão vẫn biết là chuyện này không dễ dàng mà. Biết thế lão cứ trực tiếp cho hai tiểu phiền phức này xuyên về thân thể của mình luôn có phải nhanh không? Nếu không phải bản thân cảm thấy có chút tội lỗi, thì lão cũng không lôi kéo linh hồn của cả hai để nói chuyện thế này.
Thất sách a thất sách!
Nhìn đi, nhìn đi… bây giờ có phải lão chịu khổ không?
Trong lòng lại lôi tên tổng ký vong hồn ra chửi mắng nghìn lần cho hả dạ.
– Hai ngươi không nhất thiết phải…
– Thế nào là không nhất thiết, là không thể được! Thất sách của ông sao chúng tôi bây giờ phải trả giá chứ? Chúng tôi bây giờ ai cũng có cuộc sống riêng, sao nói đổi là đổi được?
– Đúng vậy! Ta còn có việc phải làm, còn bằng hữu tỷ muội nữa. Từ bỏ?! Lão bá có nhầm không?
Nàng không rảnh cũng lão bá này tán dóc như vậy đâu.
– Nếu không tráo đổi lại, Hàn Băng Băng hiện tại sẽ không thể sống quá ba tháng.
Lời vừa nói ra, hai nữ nhân lập tức yên lặng.
– Chết sao?
– Phải! Vì hai ngươi không phải chính thân, nên nhiều việc sẽ không đúng như định mệnh của người khác. Điều này cũng thay đổi cuộc đời đáng ra các ngươi phải có và phải nhận. Những người tiếp xúc với hai ngươi trong cuộc đời cũng bị ảnh hưởng cùng thay đổi. Nó không thể theo như những gì trong mệnh thư đã viết, tất cả sẽ loạn.
Đằng nào cũng như vậy, lão cũng đành phải đem sự thật nói ra.
Hàn Băng Băng mím môi, trong lòng cực lực đấu tranh.
Thanh Tiểu Mỹ cắn môi im lặng, nếu đã là trả nghĩa là chỉ đổi một lần. Bản thân cùng với cuộc sống trước đây đều nhất lượt không liên quan, hoàn cảnh, xuất thân, bạn bè, gia đình…
Tất cả đều đem tráo đổi…
Nếu không đổi, Hàn Băng Băng sẽ phải chết, còn hai người cũng vì việc này mà ảnh hưởng biết bao tới cuộc sống vốn có của những người khác.
– Hàn Băng Băng!
– ?!!
– Cô có muốn thay đổi không? – Khó khăn lắm Thanh Tiểu Mỹ mới có thể nói ra những lời này. Thay đổi tất thảy, thực sự không dễ chút nào.
– Ta cũng không biết. Nếu nói đúng ra đó cũng không phải cuộc sống của ta, nếu bây giờ không đổi ta sẽ chết. Ai mà không sợ chết chứ – Hàn Băng Băng cười nhẹ – Nhưng cuộc sống sẽ ảnh hưởng đến nhiều người… Có lẽ điều đó nghiêm trọng hơn.
Nói tới đây nàng âm thầm vuốt trán, nghĩ thôi cũng thực đau đầu mà.
– Nếu đã như vậy thì tráo lại đi.
Hàn Băng Băng kinh ngạc nhìn nàng – Ngươi muốn đổi?
Dung mạo xinh đẹp bình lặng ấy khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về xa xăm – Nếu việc chúng ta nhầm lẫn ảnh hưởng nhiều người như vậy, chi bằng đem tất cả trở lại ban đầu.
Lão Diêm Vương nghe vậy hào hứng – Đúng vậy! Bây giờ hai ngươi chỉ cần đi vào luồng sáng nơi kia, tất cả sẽ như lúc bắt đầu đáng phải có.
Hàn Băng Băng nhìn vào luồng ánh sáng đang mở ra mỗi lúc một rộng kia, khẽ cầm tay Thanh Tiểu Mỹ siết lấy – Sẽ không sao! Ở nơi ngươi sắp tới… ngươi còn có một đại gia đình rất tốt, rất nhiều hảo bằng hữu.
Thanh Tiểu Mỹ không nói chỉ khẽ siết lấy tay nàng, gật nhẹ đầu.
Hàn Băng Băng phần nào hiểu được sự lo lắng của Thanh Tiểu Mỹ, liền xoay cả người Thanh Tiểu Mỹ lại nghiêm túc dặn dò – Sau khi ngươi tỉnh dậy, hãy nghĩ cách tìm tới Yêu Nguyệt Lâu vào ngày 16 tìm gặp Bạch Phi Yến.
– Bạch Phi Yến?!
– Phải! Nhớ kỹ tất cả phải thật thận trọng. Khì nàng ta hỏi “ Ngươi muốn thâu vật gì?”. Ngươi phải nhớ kỹ nói muốn tìm người của Vô Tranh Sơn Trang.
Dương như sợ Thanh Tiểu Mỹ quên mất, Hàn Băng Băng lần nữa nhấn mạnh – Nhớ kỹ, nàng là bạn không phải thù. Ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng.
– Tôi biết!
– Còn nữa! – Hàn Băng Băng nhắc nhở thêm – Hãy chiếu cố Liễu Nhi giúp ta, đó là tỷ muội tốt của ta.
Thanh Tiểu Mỹ nhíu mày không rõ, nhưng cũng không hỏi, chỉ khẽ gật đầu, nắm lấy tay áo của Hàn Băng Băng, trầm giọng – Hãy chăm sóc tốt cho bố mẹ.
Phải! Bố mẹ…
– Ta hứa! – Hàn Băng Băng gật đầu rồi nháy mắt tinh nghịch – Bản thân ngươi đối với tuyết có cảm ứng rất đặc biệt, bớt thời gian tìm hiểu nhé.
– Sao?! – Lời nói của Hàn Băng Băng khiến Thanh Tiểu Mỹ kinh ngạc.
– Ta đi đây! Tạm biệt! – Hàn Băng Băng không giải thích thêm, dáng người nhỏ nhắn chạy vào luồng sang, mau chóng mất dạng.
– Tạm biệt…
Thanh Tiểu Mỹ đứng nhìn bóng dáng Hàn Băng Băng mất hút trong luồng sáng, ánh mắt nàng ảm đạm nhìn về phía Diêm Vương.
– Đến lượt tôi rồi phải không?
– Phải! – Diêm Vương gật đầu – Chung quy hai ngươi cũng là vì sai lầm của lão vương, nếu có bất trắc khó khăn gì, ta sẽ cố gắng giúp.
Thanh Tiểu Mỹ nghe vậy cười nhẹ – Tôi sẽ nhớ những lời này của ngài.
Diêm Vương đứng nhìn luồng sáng chói mắt đang từ từ ôm lấy bạch y nữ tử, trong lòng thầm thở dài. Tai kiếp của mỗi người, vẫn là phải để chính họ vượt qua thôi.
Tất cả xong xuôi, lão Diêm Vương vuốt lại áo bào cho thẳng rồi phất tay áo ung dung rời đi.
– Cuối cùng cũng xong.
Đêm nay lão đã có thể yên tâm mà ngủ một giấc rồi.