Vương gia đã căn dặn rất kỹ. Thân thể của tiểu thư còn rất yếu, “tuyết đối” không được phép rời khỏi phòng. Chuyện lần trước tiểu thư bị ngã khiến vương gia đột nhiên giống như chim sợ cành cong, không cho phép tiểu thư làm cái này, không đồng ý cho động vào cái kia. Lần trước người tức giận vẫn chưa nguôi, nếu bây giờ vương gia quay về nhìn thấy tiểu thư nhà nàng lại lần nữa phạm lỗi, nhất định sẽ đem nàng chỉnh thảm.
Chỉ cần nghĩ đến nét mặt tức giận lần trước của người, toàn thân Liễu Nhi đã theo sợ hãi mà run lên bần bật.
– Không sao đâu. – Thiếu nữ xinh đẹp mặc áo trắng nhẹ nhàng bứt lấy bông hoa đỏ tươi, buồn bực ngắt xuống từng cánh một – Tần Viễn Kỳ đi tuần tra từ sáng nay, theo như ta đã dò hỏi qua, phải đến đêm hoặc sáng mai hắn mới có thể về đến nơi.
Nói như thế nàng có tận một ngày để thoải mái tự do. Từ ngày nàng ngã xuống hồ dẫn đến cảm mạo khiến Tần Viễn Kỳ nổi giận lôi đình. Hắn liền ra lệnh cấm nàng bước chân ra khỏi giường. Cho đến khi sức khỏe của nàng hoàn toàn bình phục, tuyệt đối không cho phép nàng bước chân xuống giường nửa bước.
Còn nàng suốt một tuần chỉ được ở trong phòng cho nha hoàn cơm bưng nước rót. Tần Viễn Kỳ còn kiên quyết đem đủ thứ được liệu bổ dưỡng cho nàng uống. Mỗi lần đến giờ thuốc đều rất đúng hẹn đưa đến cho nàng dùng, còn chờ đến khi nàng uống cạn rồi mới thỏa lòng rời đi. Hại nàng bây giờ chỉ cần ngửi thấy muì thuốc thôi cũng cảm thấy một trận hoa đầu chóng mặt.
Hàn Băng Băng mệt mỏi nằm dài trên chiếc trường kỷ, nheo mắt nhìn ánh nắng lấp lánh trên những cánh hoa xinh đẹp. Tần Viễn Kỳ rời vương phủ không lâu, nàng liền lẻn trốn ra khỏi phòng. Chuyện này nếu hắn biết được, chắc chắn sẽ đem nàng dạy dỗ cho một trận ra trò.
– Tiểu thư! Hay là chúng ta quay về? – Liễu Nhi bối rối đứng bên cạnh nàng nhẹ lay. Bây giờ sức khỏe của tiểu thư thực sự không được hoàn toàn ổn định, nếu đứng bên ngoài lâu chắc chắn sẽ bị nhiễm cảm mạo. Chuyện này thực sự không tốt chút nào.
– Liễu Nhi! Em đừng giục ta nữa, ta còn chưa hỏi em hôm qua đi đâu.
Nhắc đến việc này, Liễu Nhi ngay lập tức trở nên luống cuống. Bàn tay vấn lấy vải áo trong tay, chột dạ mà lắp bắp – Tiểu thư… em…
– Sao nào? Có chuyện muốn giấu ta có phải hay không? – Thiếu nữ xinh đẹp dựa bên thành ghế cười đến vô cùng thánh thiện, ánh mắt vô cùng cao hứng nhìn tiểu a đầu đang chột dạ kia – Em không nghe lời ta nữa có phải không?
– Tiểu thư! Liễu Nhi không dám – Liễu Nhi cuống lên nắm lấy vạt áo của chủ tử vội vã giải thích – Em chỉ là đi nghe Minh Vũ ca ca thổi sáo, tuyệt đối không có chuyện gì giấu.
– A!! Tiểu a đầu, em thích Minh Vũ đại ca sao? – Hàn Băng Băng nhướn nhẹ chân mày, sóng mắt mang theo ý cười. Hèn gì gần đây tiểu a đầu này hay ngốc nghếc đỏ mặt là vì vậy, hóa ra là thiếu nữ động lòng xuân.
Liễu Nhi bị nàng nhìn đến mức hai má đỏ bừng, ấp úng một hồi lâu rồi e lệ gật đầu. Nhưng vẫn không quên nhiệm vụ mà nhắc nhở chủ tử – Tiểu thư! Thân thể của tiểu thư thiện tại không tốt…
– Ở trong phòng nhiểu cũng không phải là dưỡng bệnh, ta chỉ muốn hít thở không khí trong lành thôi.
– Nhưng mà..
– Em đừng lo,, Tần Viễn Kỳ không có ở trong phủ, sẽ không ai phạt em đâu. – Nàng chống người đứng dậy, oán hận mắng nhẹ trong lòng – Hắn căn bản là nguời không nói lý lẽ.
Nhắc tới hắn, uất ức vài ngày qua dồn nén như muốn vỡ ra. Hàn Băng Băng cắn môi bực bội, cũng không nhận ra rằng ai đó đứng sau lưng nàng mâu quang nheo lại đầy mưu tính.
– Liễu Nhi! Hắn rất độc đoán, còn bá đạo như vậy. Gì mà không cho phép ta bước xuống giường, ta cũng không phải là sủng vật mà hắn nuôi.
– Vâỵ sao?
– Phải! Đừng nhắc đến hắn nữa. – Nàng đá nhẹ viên sỏi dưới chân, bước chân thực chậm đi về phía trước. Nhưng bỗng nhiên có một vòng tay ôm lấy người nàng kéo ngược trở lại, hơi thở ấm áp của ai đó phả xuống bên tai nàng, hương trầm hương thoang thoảng quen thuộc cũng nhanh chóng bao bọc lấy không gian xung quanh nàng.
– Băng Nhi.
Hàn Băng Băng khẽ rùng mình. Hắn sao có thể hồi phủ sớm như vậy?
– Nàng lại không ngoan rồi. – Tần Viễn Kỳ thở dài, lời nói trách mắng thốt ra, trong ánh mắt lại tràn đầy sủng nịnh.
Quả nhiên không ngoài hắn dự đoán, nữ nhân nhỏ này hiển nhiên không chịu yên ổn ở trong phòng nghỉ ngơi, hắn vừa xuất phủ nàng liền trốn khỏi phòng.
– Mắng ta? Hử? – Không những có sức mà trốn ra khỏi phòng, còn có khí lực mà mắng hắn. Xem ra đống thuốc bổ lão thái y kê đơn có không ít tác dụng, sức khỏe của nàng hẳn là khôi phục không ít.
– Ta… – Nàng ấp úng, lúng túng tìm cách đổi chủ đề – Sao ngươi lại quay về sớm như vậy?
– Đừng đánh trống lảng. – Hắn cười khẽ, đem cơ thể nàng xoay trở lại – Bực bội sao?
– Đó là tại ngươi không phải sao? – Hàn Băng Băng cắn đôi môi đỏ mọng, uất ức một bụng đánh vào ngực hắn – Ngươi đem ta nhốt lại như vậy, có khác gì cầm tù ta?
– Ta là lo cho nàng. – Vì nàng hắn mới dùng đến thủ đoạn cực đoan như vậy.
– Lo cho ta? – Nàng tức giận vùng tay khỏi hắn, cố gắng bình vững đôi chân để không bị ngã xuống – Ngươi làm vậy chính là muốn ta buồn bực mà chết trong cái phòng đó. Còn nói cái gì mà lo lắng? Rõ ràng là ngụy biện.
Tần Viễn Kỳ đảo nhanh tròng mắt, tùy ý cho nàng bám lấy ngực áo mình mà mắng mỏ. Mắng được nghĩa là sức khỏe đã rất tốt. Tuy là vậy, bản thân nghe được một tràng bực bội cùng bất mãn của nàng thực khiến hắn cũng cảm thấy không tốt lắm. Nhẹ nhàng ngoáy tai, Tần Viễn Kỳ vòng tay đem nhân nhi làm loạn ôm vào ngực, cất lời hỏi vu vơ – Thế nàng có muốn ra ngoài chơi không?
– Ra ngoài? – Lời nói đi đến môi nhanh chóng bị nàng nuốt trở lại, Hàn Băng Băng chớp động cặp mắt đen ngọc. Việc bất mãn muốn mắng nam nhân trước mắt này tạm thời bị bỏ quên trong nháy mắt.
– Ừ! Ra ngoài – Tần Viễn Kỳ cười nhẹ, dịu dàng vén giúp nàng lọng tóc trên trán – Sắp có lễ hội lớn ở ngoài thành, nàng có muốn đi xem không?
– Ngươi sẽ đưa ta đi sao? – Nét mặt của nàng thoáng chốc trở nên rạng rỡ khiến Tần Viễn Kỳ cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
– Bảy ngày, ta đưa nàng đi.
Bảy ngày?
Hàn Băng Băng thiếu chút nữa là reo lên. Tràn ngập hào hứng muốn chạy về phòng để chuẩn bị, thực hận không thể lập tức đi ngay,
– Đợi đã nào. – Hắn giữ lại thân mình nàng, tránh cho việc a đầu bất cẩn này ngã xuống – Ngày mai mới khởi hành. Đường khá xa nên nàng quay về nghỉ ngơi trước. Đừng làm loạn biết không?
– Được! Ta sẽ ngoan ngoãn nghe ngươi.
…
Nói là một chuyện, làm theo lại là một chuyện khác.
Đặc biệt hơn là khi kẻ nào đó hành động dễ dành bị phát hiện như vậy lại là một chuyện không thể nào.
– Tiểu thư! Đến giờ dùng bữa rồi.
– Được! – Hàn Băng Băng gật đầu ngồi xuống bàn, cũng kéo Liễu Nhi lại bên cạnh. Nàng đưa cho Liễu Nhi bát canh nóng, như có như không khỏi – Lúc ta ngủ phía sau có chuyện gì thế?
– Phía sau? – Liễu Nhi chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi trả lời – Hình như Vương gia muốn đem hoa viên Huyền Lâm Viện sửa lại. Chiều qua sau khi tiểu thư về phòng thì lập tức có gia nhân đến sửa chữa. Em nghe tì nữ nói, vương gia muốn xây thêm một đình viện nhỏ để tiện cho tiểu thư nghỉ ngơi, nghe nói ngài còn muốn đặt tên nó là Băng Uyển Các?
– Vậy sao? – Hàn Băng Băng cười yếu ớt, trong lòng thầm mắng hắn phá gia chi tử. Cũng đã hiểu tại sao hôm qua hắn đột nhiên lại căn dặn mình kỹ càng như vậy.
– Lát nữa chúng ta qua xem.
– Tiểu thư! Bây giờ bên đó rất lộn xộn. Em nghĩ hay là chúng ta đừng qua thì hơn – Điều này là sự thật. Bây giờ hậu hoa viên đất cát chất đống, còn có bao nhiêu khối đá đồ sộ. Bụi bẩn không nói, rất nguy hiểm a.
– Không sao! Ăn xong chúng ta đi, dù sao một lát nữa Tần Viễn Kỳ cũng sẽ tới.
.
Khi nàng đi tới hậu viên của Huyền Lâm Viện mới phát hiện, tất thảy mọi thứ không hề đơn giản như Liễu Nhi nói. Quy trình phức tạp cùng đống đồ vật trang trí tinh xảo bằng thạch trụ và cẩm thạch cũng khiến nàng một trận hoa mắt. Rốt cuộc là Tần Viễn Kỳ muốn đem nơi này thay da đổi thịt đến mức nào?
– Hàn tiểu thư! – Gia nhân nhìn thấy nàng lập tức kính cẩn hành lễ. Sắc mặt họ đều nhễ nhại mồ hôi sau nhiều giờ làm việc nhưng thần thái lại vô cùng tốt,
– Được rồi.
– Tiểu thư! Để nô tì đi pha cho tiểu thư ly trà.
– A! Không cần… – Lời chưa nói xong, đám tì nữ đã nhanh chân chạy mất hút. Căn bản cũng chưa kịp đem lời nói của nàng cho vào tai nữa.
Liễu Nhi cẩn thận mang chiếc ghế lót lụa đến, dìu nàng ngồi xuống. Vô cùng thân cận mà đứng sang bên cạnh. Hàn Băng Băng nhìn những chồng giả sơn phía góc sân, nhẹ giọng hỏi ngươi gia nô bên cạnh – Dự án này bắt đầu từ khi nào?
– Thưa tiểu thư! Vương gia đã nghĩ đến việc này sau khi tiểu thư tỉnh lại. Hôm nay mới bắt đầu đi vào thi hành.
Hóa ra đã dự định lâu như vậy. Quả nhiên nam nhân này rất kín miệng, khiến nàng một chút cũng không hay biết. Thậm chí còn dặn dò thật kỹ nàng không được đi lung tung, theo hắn rời khỏi vương phủ vài ngày thì ra là không muốn cho nàng biết,
Hàn Băng Băng chống người đứng dậy, bước chân cẩn thận về phía hồ nước lớn. Nhìn chiếc tượng thạch được đúc khắc tinh xảo cao ngất hình thiên nga đang tung cánh. Nàng nhịn không được mà đưa tay vuốt ve, tất thảy ở đây đều theo ý thích của nàng mà làm. Nam nhân này… tâm ý không cần nói cũng đủ để người ta hiểu được.
– Tiểu thư! Trà của ngươi… – Tì nữ hăng hái băng trà nóng đến, nhưng bước chân lập tức sững lại. Kinh hoảng mà hét lên – Cẩn thận.
Chén trà vỡ choang.
Liễu Nhi giật mình nhìn về phía chủ tử, sắc mặt lập tức tái nhợt – Tiểu thư.
Hàn Băng Băng xoay người về phía sau. Trong đôi mắt huyền ngọc trong suốt phản chiếu một chồng cự thạch lung lay đang hướng về phía nàng mà bổ tới.
Thực sự không kịp nữa.
Cái gì cũng không thể nhớ rõ.
Chỉ cảm giác được áp lực nặng nề như muốn nghiền nát nhân ảnh của nàng ập tới một cách dữ dội, một chùm bóng tối che khuất tất cả những gì mà nàng có thể nhìn thấy, bụi cát phủi bay mờ mịt.
Còn có một vòng ôm vững chắc cùng quyết liệt.